Chương 81: Điều ước giản đơn

Thân gửi các bạn đọc gần xa!

Rất cảm ơn sự quan tâm chú ý mà mọi người dành cho tác phẩm đầu tay của mình, thú thực ban đầu mình không nghĩ truyện mình viết sẽ có tới hàng nghìn lượt đọc như thế. Mới đầu cũng chỉ là viết vì niềm vui, thỏa lòng đam mê, nhưng càng về sau, ý tưởng và nội dung viết lách càng nhiều, mà thời gian sợ rằng eo hẹp không đủ để biến tất cả thành truyện đọc.

Hiện tại mình chỉ có thể tranh thủ viết truyện ở công ty (tầm giữa và cuối tháng, thường thì mình sẽ rảnh rang hơn xíu so với đầu tháng), còn về nhà, sẽ rất khó viết, vì có vợ kè kè bên cạnh, để bà xã nhìn thấy và đọc được những nội dung này, chắc bị đay nghiến chết mất.

Mình sẽ cố gắng để hoàn thiện tác phẩm này, không để drop giữa chừng.

Một lần nữa chân thành cảm ơn sự quan tâm của độc giả!

-------------- * ---------------

Nhất Không nghe vậy thì ngây cả người, tò mò hỏi:

“Công tử, đa dạng sinh học mà người vừa nói là gì vậy?”

Thuyết đành trả lời qua quýt:

“Hồi ở hạ giới, ta được dạy như thế, hiểu đơn giản là bố và mẹ mà không có quan hệ huyết thống, thì tỷ lệ gen có hại sẽ ít đi, con cái cũng ưu việt hơn.”

Nhất Không lại hỏi:

“Gen là gì vậy, công tử?”

Thuyết chỉ biết lắc đầu, hắn hiểu rằng nếu tiếp tục trả lời, thì sẽ lại phát sinh thêm 1 loạt thuật ngữ và khái niệm khác, đành lắc đầu:

“Nếu ngươi từng đi học ở đó, tự ắt sẽ biết, mà giờ đây, còn có việc khác quan trọng hơn.”

“Đúng vậy, giáo chủ, à, công tử, ở đây dường như đã là tận cùng rồi, ngoài cột đá này chẳng còn gì cả, không lẽ …”

“Bình tĩnh nào, ngươi thấy tấm bia mộ có gì đặc biệt không?”

“Công tử, ngoài hàng chữ kia ra, làm gì còn gì nữa, à, mà khoan …”

Nhất Không đỏ mặt quay đi, miệng niệm nam mô

“Thiện tai, thiện tai, bần tăng không cố ý!”

Thuyết thấy vậy thì cười sặc sụa: “Ha ha ha”

Không sai, thứ khiến người tu hành như Nhất Không cảm thấy bối rối và xấu hổ, chính là 2 cái núm nhô ra ở phần bia mộ phía trên.

Chưa kể ở phần đầu 2 cái núm, còn có viên tròn tròn, to như viên bi ve nữa.

Nếu đầu óc biết liên tưởng, ắt hẳn sẽ thấy nó giống như ngực của phụ nữ vậy.

Thuyết nhìn và cười khả ố: “Để ta sờ nắn một chút xem sao.”

“Công tử à, không nên như thế!”

“Người cứ kệ ta, chắc không vấn đề gì đâu.”

Nói rồi Thuyết giơ 2 tay ra sờ xoạng, nắn bóp, việc quen thuộc mà hắn vẫn làm 2 năm nay, trong khi Nhất Không thì xấu hổ quay mặt đi chỗ khác.

Tiếc rằng nó được làm bằng đá, cứng rắn và trơ lỳ, chứ không được mềm mại như vưu vật ngoài đời thực.

Nhưng không thể nào ngờ rằng, hành vi có phần xằng bậy của Thuyết lại gây ra dị tượng.

Chỉ thấy tấm bia đá đứng yên bất động vô số năm, bỗng chốc sáng lên, rồi một giọng nói êm ái, du dương vang lên

“Chúc mừng người hữu duyên, truyền thừa mà bổn tọa lưu lại, là võ công dành cho những tu sĩ tu luyện Tử Vong và Sinh Mệnh lực, nếu ngươi có 2 loại linh căn này, hãy truyền lực lượng vào 2 bầu ngực ngươi đang sờ.”

Nhất Không và Thuyết nghe vậy thì xém chút phun ra một ngụm, trên đời lại có người quái đản như vậy, mà nghe giọng thì người đã khuất có vẻ là giống cái.

Nhất Không càng là suy sụp hơn, ảo não u sầu:

“Công tử à, Tử Vong và Sinh Mệnh là gì chứ, đó là những linh căn siêu hiếm, sở hữu 1 loại đã là hy hữu, nói gì tới cả 2 loại.”

Trái lại là vẻ mặt đắc chí không xem ai ra gì của Thuyết

“Không cần lo, thứ này ta có, mà trong số những người vợ của ta, cũng có người sở hữu.”

Nói rồi hắn phất tay, triệu hồi Berdina đang ngồi đọc sách trong Thuyết giới ra.

Rồi hắn hào hứng giới thiệu, mỉm cười toe toét:

“Vợ yêu, em xem nè, anh đã tìm được truyền thừa thích hợp với em, em hãy đặt 2 tay lên bầu ngực đá này, xoa xoa, rồi truyền lực lượng Sinh Mệnh và Tử Vong em có vào.”

Berdina hốt hoảng vì đang yên đang lành bị đưa tới 1 nơi lạnh lẽo, tối om như thế này, nàng nhìn trước ngó sau rồi rụt rè bảo Thuyết:

“Có chuyện gì vậy anh, nơi này là đâu, em sợ quá, mà thực lực của em rất yếu, tu vi Luyện Khí Kỳ quá thấp, liệu rằng …”

Thuyết ngắt lời, nghiêm mặt:

“Cứ làm theo lời anh nói, đã có anh ở đây, không việc gì phải sợ”

Được chồng cổ vũ, Berdina cũng mạnh dạn làm theo lời hắn, 2 tay sờ lên bầu ngực đá, nhưng nàng không xoa bóp gì cả, chỉ truyền lực lượng của mình vào.

Tức thì, kỳ tích phát sinh.

Tấm bia đá lóe sáng rực rỡ, rồi không gian gợn sóng, một chiếc quách to đùng bên trong không gian từ từ đi ra.

Thuyết híp mắt lại, khen ngợi:

“Thủ đoạn ẩn giấu khá thật, cao tay!”

Nhìn chiếc quách làm bằng đá, được trang trí giản dị đơn sơ, Thuyết nhìn Nhất Không.

Nhất Không hiểu ý, liền mở nắp, còn Thuyết thì vận chuyển lực lượng, cấp tốc tạo ra một vùng không gian biệt lập, ngăn cách với bên ngoài, ngăn cản mọi dò xét.

Cũng không có cấm chế hay thứ gì cản trở, Nhất Không nhẹ nhàng ẩy bay phần nắp ra.

Bên trong là cả một bộ xương hoàn chỉnh của 1 vị điểu nhân, nhìn qua có vẻ là giống cái, kích thước như người trưởng thành, sáng lấp lánh, tỏa ra Chân Tu lực hùng mạnh.

Điều kỳ lạ là trên bộ xương được điêu khắc vô số ký tự thần bí, nhìn qua giống như ghi chép võ công vậy.

Một hư ảnh nửa người nửa chim mờ mờ ảo ảo hiện lên, người chim này có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp và cao quý, mắt xanh, tóc vàng trải dài, nhưng ngoài phần đầu và phần ngực của phụ nữ ra, thì 2 cánh cùng với đuôi và đôi chân lại như một loài chim vậy.

Hư ảnh vỗ cánh bay ra giữa không gian, nhìn 3 người, giọng điệu trong trẻo cất lên:

“Có thể vào được tận đây mở ra chiếc quách này, xem chừng các ngươi không chỉ may mắn, mà còn rất có thực lực. Như thế cũng tốt, xem như tiền đề để tiếp nhận truyền thừa của ta.”

Thuyết chắp tay, khách khí hỏi:

“Không biết tiền bối có danh hiệu là gì, để chúng tôi tiện bề xưng hô.”

“Hừ, ta thấy thực lực của ngươi rất mạnh, so với ta thời toàn thịnh thì còn vượt trội hơn nhiều, không cần giả vờ khiêm tốn đâu.”

“Ngược lại cô gái kia, người kích hoạt bia mộ, mới là người mà các ngươi có ý bồi dưỡng, ta nói không sai chứ hả?”

Thuyết cũng chân thành đáp: “Quả thực là như vậy, vãn bối thấy di sản người để lại, ắt hẳn phù hợp với nàng ấy, nên mới triệu hoán đi ra.”

Người chim bình thản đáp:

“Ta vốn là con lai giữa một nam cường giả nhân loại, chủ tu Tử Vong Chi Lực, với một vị nữ phượng hoàng, chuyên tu luyện Sinh Mệnh thuộc tính. Việc cha mẹ ta yêu nhau đã vi phạm nghiêm trọng quy định của Phượng Hoàng tộc, nên cha mẹ ta đã bị truy sát.”

“Sinh thời ta là một tán tu, không môn không phái, thường xuyên di chuyển giữa các vùng đất của lục địa Trung Thổ, người đời khi đó gọi ta là Phượng Tử Sinh.”

“5 triệu năm trước, do tình cờ nhặt được báu vật mà ta đụng độ với cường địch, vì thân cô thế cô, trong khi kẻ địch quá đông, may mắn nhờ 1 tấm bùa chú dịch không giữ mạng, còn lại chút hơi tàn, trôi dạt tới vùng rừng núi hẻo lánh ở phương Nam này.”

“Truyền thừa mà ta lưu lại cũng không nhiều, đáng chú ý nhất là 1 môn công pháp Chân Tu cấp dành cho tu sĩ tu luyện cả Tử Vong lẫn Sinh Mênh, tên là Lưỡng Nghi Đoạt Mệnh Công, và một ít bí pháp, võ kỹ nữa, tất cả đều được khảm lại trên bộ xương này.”

“Sinh Tử Kiếm đạt tới Thánh Khí 9 sao, vốn là vũ khí chủ chốt của ta lúc còn sống, cũng tặng lại cho truyền nhân.”

Lời vừa dứt, 1 thanh trường kiếm bén nhọn từ trong quách chậm rãi bay lên, lượn lờ xung quanh người Berdina.

“Ngoài ra bộ xương này còn lưu lại một chút lực lượng của ta lúc sinh thời, đủ để một tiểu tu sĩ như cô gái này đột phá từ Luyện Khí Kỳ tới Thánh Sĩ cường giả.”

“Còn một số vật dụng khác, dành tặng hết cho các ngươi vậy, những người hữu duyên!”

Nói tới đây, hư ảnh điểu nhân đã trở nên nhợt nhạt vô cùng, hẳn là cũng không còn tồn tại được bao lâu nữa.

3 người thấy tiền bối có tấm lòng độ lượng như vậy, thì biết ơn vô cùng, vội vã chắp tay, cúi đầu, cảm tạ rối rít. Nhất là Berdina, khóe mắt nàng đỏ hoe, vừa chắp tay vừa sụt sùi.

“Ân tình của người, thật không biết lấy gì báo đáp.”

Điểu nhân nhìn nàng bằng ánh mắt trìu mến: “Ngươi tiếp nhận lực lượng của ta, học võ công của ta, gọi một tiếng sư phụ là được rồi, ngày sau ráng sống tốt.”

Berdina nghe vậy liền quỳ xuống, khấu đầu rồi vái lạy 3 cái.

“Học trò cảm tạ sư phụ, người còn tâm nguyện gì chưa thực hiện được, xin cứ nói ra, con sẽ gắng sức hoàn thành.”

“Đồ nhi ngoan của ta, tốt lắm, con thật hiếu thảo, bất quá vi sư cả đời cô độc, không người thân thích, lúc sinh thời sống đời chém giết, hay phải trốn tránh chui lủi, cũng chẳng có tham vọng gì lớn lao, chỉ luôn cầu mong một đời bình an như cha mẹ ta hằng ao ước.”

“Cho nên con chỉ cần sống tốt, sống sao cho vui vẻ và hạnh phúc là ta đã mãn nguyện rồi.”

Thuyết nghe tới đây cũng thán phục vô cùng, Thánh giới hung hiểm, vậy mà có người lại có mơ ước bình dị như vậy, quả là hiếm thấy.

Hư ảnh Phượng Tử Sinh lúc này đã mờ nhạt vô cùng, đã có dấu hiệu của sự tan biến.

“Năm xưa ta từng được cường giả của Hắc Thủy Thần Cung cứu giúp, nếu ngày sau có dịp, con hãy thay ta báo đáp ân tình.”

Để lại một lời sau cùng, hư ảnh Phượng Tử Sinh chính thức tan biến, tấm bia đá lúc này cũng trở về trạng thái trước kia, không còn lóe sáng như ban nãy.