Chương 80: Điểu Nhân Chi Mộ

Thụ Yêu hoảng hốt, rối rít giải trình:

“Ngài đừng hiểu lầm, cái tên này đã có từ rất lâu về trước, từ trước thế hệ của chúng tôi bao nhiêu năm tháng, chứ chúng tôi cũng nào dám tùy tiện đặt ra như vậy.”

Thuyết nghe vậy, thấy đã xong việc nên hắn cũng định quay đi, nhưng chợt nghĩ đến điều gì, hắn lại hỏi Thụ Yêu.

“À, ở đây có động phủ hay di tích cổ xưa nào, chưa ai khai quật không?”

Thuyết hỏi vậy, cũng cho thấy hắn là tên cáo già, cao thủ không bằng tranh thủ là đây.

Thực ra hắn mới trở về Thánh giới, ngoài một đống Hoàng thạch với Hắc thạch trong người, tạm thời cũng chưa biết làm gì, tuy là muốn đi tìm Hắc Thủy Thần Cung nhưng hắn cũng chẳng biết nó nằm ở đâu, nên trước mắt hắn muốn tìm kiếm truyền thừa, hoặc cơ duyên nào đó, vừa để gia tăng thực lực, cũng vừa để khảo nghiệm sức mạnh của bản thân.

Trước câu hỏi của Thuyết, Thụ Yêu sắc mặt đầy cung kính, vẻ mặt nịnh bợ đến cực điểm.

“Viễn Lâm Thánh Địa này cũng có vài lăng mộ của Yêu Thánh Đế cường giả, bất quá chắc chắn đẳng cấp này không thể lọt vào tầm mắt của ngài.”

“Về phần lăng mộ của Yêu Chân cảnh, thì nơi đây chỉ có duy nhất 1 cái, tuy nhiên cạm bẫy ở đó cực kỳ nguy hiểm, trước kia trong rừng cũng có vài vị thủ lãnh muốn đi vào khám phá, tiếc rằng tất cả đều bỏ mạng, từ đó hậu bối về sau chẳng ai dám bén mảng tới nữa.”

Thuyết nghe vậy, 2 mắt sáng lên, vẻ mặt đầy vui mừng:

“Vậy à, tốt lắm, gửi vị trí cho ta!”

Thụ Yêu liền gửi vị trí của lăng mộ cho Thuyết, sau đó hắn liền bay tới vị trí được chỉ dẫn.

Nơi cần tới nằm sâu trong rừng, đó là 1 hang động khổng lồ, nhưng mà tối tăm sâu hun hút, dường như hang này ăn sâu vào lòng đất, xung quanh là một bầu không khí u ám, quỷ mị.

Cảm nhận sự lãnh lẽo và hoang vắng nơi đây, khi mà vạn dặm lãnh thổ xung quanh không có yêu thú nào sinh sống, Nhất Không ngập ngừng bảo Thuyết:

“Giáo chủ, thuộc hạ cảm thấy nơi này rất nguy hiểm, tên Thụ Yêu đó chỉ biết vị trí thôi chứ cũng không có bản đồ chi tiết của lăng mộ, hay là chúng ta đừng tiến vào nữa, tìm thành trấn nào có nhân loại, tiếp tục hỏi thăm thông tin xem chừng hợp lý hơn.”

Thuyết ngắt lời:

“Không vào hang sao bắt được cọp.”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

“Được rồi, đi theo ta.”

2 người liên tiến vào hang sâu, chỉ sau 1 thoáng đã không còn ánh sáng chiếu tới nữa.

Bất quá với cường giả cao cấp như 2 người thì chẳng có gì đáng lo, chỉ khẽ động ý niệm, toàn thân 2 người đã phát sáng rực rỡ, xua đi màn đêm tăm tối.

Hang này ẩm ướt, bốc mùi hôi hôi, thạch nhũ mọc lớm chởm trên đường.

Phi hành 1 hồi, tới 1 giao điểm, phía trước lại là 3 cái động tối tăm.

“Công tử, nên vào động nào đây?”

Thuyết cũng trầm ngâm trước khung cảnh này, lúc này quả thật rất là hên xui, chọn sai 1 phát, thì nhiều khả năng là có đi không về.

Nhìn 3 cửa hang không có bất kỳ thông tin chú thích nào, Thuyết nặng nề thở ra 1 hơi:

“Đành mò mẫm từng cái vậy, trước hết chúng ta vào cửa hang bên phải đi.”

Nói rồi 2 người thả lỏng người, bay vào cửa hang bên phải.

Bay mãi, bay mãi, chẳng có gì ngoài một không gian tăm tối.

Bất chợt, dị biến phát sinh, Thuyết hô vang:

“Cẩn thận!”

Nhưng không còn kịp nữa, chẳng biết tự bao giờ, 2 cái trận pháp Thánh cấp 9 sao đã bủa vây và hốt trọn Thuyết và Nhất Không vào trung tâm.

Thuyết cũng phải tấm tắc ngợi khen: “Thủ đoạn khá thật, chỉ là Thánh cấp trận pháp 9 sao, mà có thể thoát khỏi cảm ứng của Chân Tu như chúng ta.”

Nhất Không tiếp lời: “Công tử, 2 trận này, 1 cái ngăn cản chúng ta phi hành, cái còn lại thì phong tỏa sức mạnh.”

Thuyết đồng ý với nhận xét này: “Đúng là như vậy, bất quá đẳng cấp của chúng còn chưa đủ để tác động lên Chân Tu như chúng ta, bằng không chúng ta đã rơi xuống đất rồi, đâu thể lơ lửng như hiện tại.”

Quét mắt nhìn xuống dưới mặt đất, là ngổn ngang thi thể của cường giả trong quá khứ từng vào đây tầm bảo.

Nhân loại có, yêu thú cũng có, xương cốt vương vãi khắp nơi.

Nhất Không thấy vậy cũng ngậm ngùi thở dài:

“A di đà phật, chỉ vì 2 chữ cơ duyên, mà người ta chẳng màng nguy hiểm, để rồi táng thân chốn hoang vu. Thiện tai thiện tai!”

Là cường giả đỉnh cấp hệ Thời Không, ngay lập tức Thuyết cảm nhận được có cái gì đó hung hiểm trong không gian đang lặng lẽ tiến đến.

“Sát Không Trận hả, bẫy rập không ít, khá lắm”

“Sư Tử Cuồng Nộ”

“GÀO!!!”

Thuyết gầm một tiếng thật lớn, thi triển một môn Âm Ba Công là Thánh kỹ cao cấp, nhắm thẳng về phương hướng tòa sát trận đang tiến đến.

Tu vi Chân Tu ầm ầm bạo phát, 2 cái trận pháp mang tính giam cầm mau chóng tan vỡ.

Đòn Âm Ba Công này được hòa cùng Không Gian Chi Lực, đem không gian ầm ầm vỡ vụn, chấn nát tòa sát trận đang ẩn náu bên trong.

Muốn phá trận, thông thường có 2 cách cơ bản sau:

Một là tìm ra mắt trận, nhưng để làm điều đó, phải là Trận sư am hiểu trận pháp đó.

Hai là thực lực cường đại, đập bay trận pháp.

Không thể nghi ngờ, cách thứ 2 thông dụng hơn rất nhiều, và cũng là cách Thuyết vừa làm.

Phá xong trận, 2 người đi thêm 1 quãng, thì thấy hang đã tận, ở trong cùng lúc này là một cái rương nhìn có vẻ đơn sơ, cũng không có cấm chế hay ổ khóa nào.

Thuyết hất cằm ra hiệu, Nhất Không hiểu ý, liền cẩn thận mở ra, chỉ thấy bên trong là một cái hộp, trong hộp là 3 viên Khôi Lực Đan và 1 tấm bùa.

“Là bùa truyền tống” – Nhất Không thốt lên.

Thuyết cũng chậm rãi mở lời:

“Thật không ngờ lại là 1 lá bùa cấp Chân Tu, cũng rất thích hợp với Chân Tu như chúng ta, thành quả như thế xem như không tệ.”

“Ngươi hãy giữ lấy mà dùng.”

“Đa tạ công tử.”

“Được rồi, rời khỏi đây mau, ra chọn hang khác, truyền thừa chắc chắn không thể chỉ có như vậy được.”

2 người lại vội vã bay ra ngoài cửa hang bên phải này, lúc này nhìn 2 cái hang còn lại, Nhất Không lại e dè hỏi Thuyết.

“Công tử, kế tiếp chúng ta nên vào hang nào đây?”

Thuyết lại tiếp tục chọn bừa.

“Hang bên trái đi, thử xem sao, sợ cái gì.”

2 người lại tiếp tục bay vào, không gian trong này rộng lớn vô cùng, như một hành tinh khổng lồ vậy, bất chợt 1 cái lỗ đen bất ngờ xuất hiện, lao ra định xé xác 2 người.

“Hố đen này sức mạnh không nhỏ, Thánh Đế bình thường chưa chắc đã đủ sức đối phó.”

Nhất Không đang định vận công, thi triển võ kỹ để đầy lùi, thì Thuyết lên tiếng:

“Để nó cho ta!”

Rồi trong ánh mắt không tưởng, người Thuyết lóe sáng, 1 cái hố đen khổng lồ với hấp lực dữ dội lúc này lại đứng yên, không ngừng rót năng lượng vào người Thuyết.

Tốc độ cắn nuốt của Thuyết vô cùng khủng khiếp, cuồn cuộn lực lượng của hố đen biến thành chất dinh dưỡng để cơ thể Thuyết hấp thu, chẳng mấy chốc mà thử thách đã qua.

Và như thường lệ, cắn nuốt sạch sẽ hố đen, hàng chục mỏ Hắc thạch lơ lửng hiện ra giữa không trung, kèm theo đó là vô số nhẫn trữ vật, xem chừng là của những nạn nhân trước kia từng bị cái hố đen này ăn thịt.

“Trời ơi, là Hắc thạch” – Nhất Không hoảng hốt.

“Không sai, số Hắc thạch và nhẫn trữ vật kia, cho ngươi hết đấy.” – Thuyết sảng khoái, với hắn thì mấy đồ này chả ăn nhằm vào đâu.

2 người đi thêm 1 đoạn đường khá dài, lúc này trên đường cũng không có rào cản nào, đi tới cuối hang, là 1 tấm bia đá sừng sững, bên trên có khắc mấy chữ.

“Điểu Nhân Chi Mộ”

Nhìn tấm bia đá cũ ký, phủ đầy mạng nhện trước mặt, Thuyết cũng phải ca thán

“Điểu Nhân? Chẳng phải đây là con lai giữa nhân loại và chim muông đó sao, mà nhìn những chữ này, thực lực của vị cường giả khắc lên đó cũng không vừa, lúc sinh thời ắt hẳn là một cường giả hùng mạnh.”

Nhất Không cũng tiếp lời:

“Đúng vậy, thuộc hạ từng nghe sư phụ kể rằng, những cường giả là con lai giữa nhân loại và muông thú, họ được di truyền sức mạnh, trí tuệ và thủ đoạn của cả cha lẫn mẹ, thực lực đều rất khủng khiếp, thậm chí có cả cường giả tu luyện đến Cấm Kỵ.”

Dựa vào những kiến thức sinh học đã từng được dạy ở Trái Đất, Thuyết cũng tán đồng quan điểm này.

“Không sai, đa dạng sinh học, tất nhiên phải tốt hơn hôn nhân cận huyết.”