Chương 79: Viễn Lâm Thánh Địa

Trong khi mấy người vợ đang mắt to mắt nhỏ, từ từ đánh giá hoàn cảnh xung quanh, thì Nhất Không đại sư hỏi Thuyết:

“Giáo chủ, nơi đây có vẻ rất hoang vắng, không người sinh sống.”

“Đúng vậy, ta đã thử quét thần thức qua, nhưng trăm vạn dặm quanh đây chỉ thuần núi non trùng điệp, rừng rậm che phủ, ngoài yêu thú ra thì đúng là không có nhân loại sinh sống.”

“Thế nên trước mắt phải đi tìm một thôn trấn nào đó, hoặc nếu là thành trì thì càng tốt.”

“Giáo chủ, người có dự định gì không?”

“Ta muốn đi tìm Hắc Thủy Thần Cung.”

“Hả, Hắc Thủy Thần Cung, đó là thế lực nào vậy, thuộc hạ cũng chưa từng nghe qua.”

“Đó là một Cấm Kỵ thế lực, ngươi không biết cũng là bình thường, vì thế lực này lánh đời đã lâu, bí ẩn vô cùng.”

“Giáo chủ có gì phân phó, thuộc hạ nguyện dốc sức đi làm.”

“Trước hết chúng ta cứ đi tìm một tên yêu thú nào đó, hỏi chút thông tin về sơn mạch này, thiết yếu nhất là phải tìm được thành trì, mới có thể tính tiếp.”

“Giáo chủ nói rất phải, Thánh giới rộng lớn bao la, nhưng địa hình phần nhiều là những nơi hoang vu, hiểm trở, muốn tìm nhân loại và hỏi đường, thì cũng chỉ còn cách như vậy.”

“Đi thôi!”

Thuyết và Nhất Không nhảy lên không trung phi hành, nhưng mấy người phụ nữ thì không thể, không gian của Thánh giới cứng rắn vô cùng, tu vi thấp không thể bay lượn.

Thuyết thấy vậy, liền quay lại cười xòa:

“Ta xin lỗi, ở Thánh giới, điều kiện cũng khắc nghiệt hơn, Thánh Linh trở lên mới có thể bay lượn, Thánh Tông mới đủ khả năng xé rách không gian.”

“Còn để đảm bảo an toàn mà hành tẩu trong không gian, thì Chân Tu mới dám thực hiện.”

Đưa mấy bà vợ vào trong đan điền của mình, Thuyết và Nhất Không bay tới vị trí của yêu thú gần nhất, vì không có ý gây chiến nên cả 2 thu liễm khí tức đến cực hạn.

Bất quá tốc độ của Chân Tu cường giả rất nhanh, chỉ trong giây lát đã tới vị trí của yêu thú.

Yêu thú này là một con lợn rừng khổng lồ, tu vi Yêu Thánh Vương Hậu Kỳ nhàn nhạt tỏa ra, ở Thánh giới bao la thì tu vi này cũng thuộc diện khá nếu so với mặt bằng chung rồi.

Nhìn 2 người xuất hiện bằng ánh mắt không mấy thân thiện, lợn rừng ồm ồm nói:

“Nhân loại, các ngươi là người phương nào, cớ sao lại tới lãnh địa của bổn vương?”

Nhất Không nhẹ nhàng bước lên, gương mặt nở một nụ cười hòa nhã

“Mô Phật, bần tăng và người đồng hành vô tình bị lạc vào cánh rừng này, không biết địa phương này là nơi đâu, gần đây có thành trì hay nhân loại nào không, mong Hợi vương chỉ dẫn, chúng tôi vô cùng cảm tạ.”

Đáp lại là ánh mắt hung dữ của lợn rừng:

“Chỉ đường cho các ngươi để các ngươi dẫn cường giả tới đây trộm cướp và săn giết Yêu tộc chúng ta à, đâu có chuyện như vậy lũ gián điệp.”

“Đám nhân loại các ngươi tham lam vô độ, xảo trá vô cùng, lâu nay vẫn luôn có ý nhòm ngó tài nguyên và cơ duyên trong khu rừng này, tưởng rằng chỉ với vài lời lẽ mà có thể lừa gạt ta ư, khế ước rành rành ra đó, nay lại dám làm trái hả?”

Nhất Không vẫn cố kiên nhẫn:

“Không biết Hợi vương ngài đang nói tới khế ước nào, chúng ta quả thực là vô tình bị lạc trôi tới đây, không hề có ý đồ gì cả.”

Lợn rừng gầm lên, cơ bắp bắt đầu nổi cuồn cuộn, tu vi ầm ầm bạo phát:

“Đừng có nhiều lời, cho các ngươi 3 giây để cút khỏi đây!”

Thuyết thấy Nhất Không quá hiền lành, đúng chất người nhà Phật, hắn âm thầm lắc đầu, cứ như vậy thì bao giờ mới đạt được mục tiêu.

Thuyết chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Đủ rồi!”

Nhưng chỉ chừng đó thôi cũng đủ để con lợn rừng khổng lồ văng ngược lại phía sau, va nát trái núi sau lưng, đồng thời làm đổ mấy chục cây cổ thụ.

Chênh lệch hết sức khủng khiếp!

Miệng phun ra những ngụm lớn máu tươi lớn, con lợn lúc này yếu ớt nói:

“Thánh Đế ư?”

Thuyết chỉ cười nhạt:

“Thuộc hạ của ta quá nhân từ nên để ngươi tác quái, chứ với thực lực của chúng ta, ngươi bất quá chỉ là sâu kiến, ngay cả tư cách ngang hàng nói chuyện cũng chẳng có.”

“Bây giờ ngươi mau trả lời những câu hỏi ban nãy cho ta!”

Bất quá con lợn chưa kịp trả lời thì những âm thanh cuồng nộ đã vang lên từ phía xa

“Rống”

“Cường giả Yêu tộc, không thể nhục!”

“Nhân loại phương nào, cứ sao lại tới Viễn Lâm Thánh Địa gây sự!”

Nhất Không nghe vậy thì lẩm bẩm: “Hửm, Yêu Thánh Đế!”

Quả nhiên là 3 tên Yêu thú khổng lồ đang từ xa lao đến, tốc độ cực kỳ khủng khiếp, tu vi ầm ầm bạo phát.

Hiển nhiên kinh động ở nơi đây đã đánh thức bọn chúng.

Đi đầu là 1 con tê giác đen khổng lồ như một trái núi, tứ chi tráng kiện đang ầm ầm băng qua chướng ngại vật, khí tức Yêu Thánh Đế Hậu Kỳ ầm ầm bạo phát.

Kế đó là 1 tên Thụ Yêu cao hàng chục ngàn mét, cành lá xum xuê, với những bộ rễ to tướng, bộ dạng hung dữ đang ngự không bay đến, tu vi Yêu Thánh Đế Hậu Kỳ không hề che giấu.

Và chưa hết, còn 1 con vượn xám ngoại cỡ cũng đang vội vã lao tới, khí tức Yêu Thánh Đế Trung Kỳ, ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá Hậu Kỳ điên cuồng tỏa ra.

Tới gần Thuyết và Nhất Không, nó dừng lại, chồm lên, 2 tay tự đấm vào ngực như muốn khoe mẽ và thể hiện sức mạnh.

Chướng mắt, Thuyết chỉ nhẹ nhàng phẩy tay 2 cái, Không Gian Chi Lực ầm ầm tác động

“Phốc, phốc”

Tức thì vượn xám và tê giác đen văng ngược lại, điên cuồng thổ huyết trên không trung.

“Muốn thể hiện với ai, muốn ra oai với ai, hả?” Thuyết lạnh lùng.

Đáp lại là sự cả kinh của đám yêu thú xung quanh, phải biết rằng 3 tên này là 3 lão đại của khu rừng này đấy, ngày thường có địa vị cực cao, biết bao Yêu thú cấp dưới tôn sùng.

Tên thụ yêu lắp bắp đầy kinh sợ:

“Chân Tu cường giả!”

“Chắc chắn là Chân Tu, vì Thánh Đế Đỉnh Phong, cũng không thể mạnh mẽ tới mức chỉ phẩy nhẹ tay là thổi bay Yêu Thánh Đế Hậu Kỳ như vậy.”

Thuyết dùng ánh mắt xem thường nhìn tên thụ yêu:

“Các ngươi sống bao năm trên đời mà đạo lý đơn giản nhất cũng không hiểu, trước khi động vào ai thì phải biết thực lực của người ta đã chứ.”

Thụ Yêu biết lần này bọn chúng chọc nhầm người, lão cũng hạ mình cầu xin.

“Xin ngài rộng lượng tha cho chúng tôi, nếu ngài bạo phát tu vi ngay từ đâu, chúng tôi nào dám manh động, thậm chí còn tiếp đón chu đáo.”

“Lúc đầu chúng tôi còn tưởng người là gian tế do các đảng cướp bên ngoài cài vào do thám.”

Đạo lý cường giả tới đâu cũng được kính trọng, quả nhiên không hề sai.

Tâm trạng vốn đang vui, với cả Thuyết cũng không muốn làm khó những kẻ yếu thế, thấy bọn họ đã khom mình, hắn cũng có ý định tha mạng.

“Các ngươi thật may mắn vì tâm trạng ta hiện tại đang rất tốt, ta cũng không muốn chèn ép các ngươi, bây giờ nghe ta hỏi, đây rốt cuộc là địa phương nào, gần đây có thành trì hay thôn làng nào không, mà khế ước tên lợn rừng kia vừa nói rốt cuộc là gì?”

Thụ yêu nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vị cao thủ này quả thật không có ý xấu, chứ nếu không, hắn thẳng tay đồ sát yêu thú trong rừng, ai có thể ngăn cản.

Dù sao thì thịt của Yêu thú rất bổ dưỡng, các nhà hàng, quán nhậu vẫn trả giá cao để thu mua, xương cốt và các bộ phận cơ thể khác, cũng đều là nguyên liệu quý để chế tạo pháp bảo, thuốc men các loại.

Cố gắng sắp xếp lại thông tin để trả lời một cách rõ ràng, rành mạch nhất, lão ta từ tốn nói:

“Thưa ngài, nơi đây được gọi là Viễn Lâm Thánh Địa, là một vùng rừng núi khổng lồ, nằm tách biệt ở vùng cực Nam của Nam Bang đại lục, 3 mặt Đông Nam Tây xung quanh đều là biển cả vây quanh, đó là Hoàng Hải và Bạch Hải.”

“Nơi đây do tôi và tê giác đen, vượn xám canh giữ lâu nay.”

“Thành trì gần đây nhất mà nhân loại sinh sống là Viễn Nam Thành, cách đây 7 triệu dặm về phía Bắc, đó là biên giới phía Nam của Vương quốc Xơ ne.”

“Bất quá muốn đi từ đây tới đó, phải vượt qua một số rặng núi lớn, núi ở đây ăn sát ra biển, nơi đó lại có sào huyệt của 3 đảng cướp rất lớn, tên là Nhị Long Sơn, Đầu Lâu Hải và Mộc Hoa Trại. Bất quá với thực lực Chân Tu của ngài, thì không có gì đáng ngại, vì thực lực của các đảng cướp còn thua cả chúng tôi.”

“Khế ước mà lợn rừng vừa nói là cam kết của 3 anh em chúng tôi với 3 đảng cướp kể trên, trong đó quy định người của bọn họ không được tự ý xâm nhập Viễn Lâm Thánh Địa này.”

Thuyết nghe xong, gật gù và lẩm bẩm:

“Thật không ngờ lại trôi dạt xa như vậy, vương quốc Xơ ne vốn đã là vương quốc xa xôi nhất ở phía Nam có nhân loại sinh tồn.”

“Viễn Lâm Thánh Địa hử, Viễn Lâm có thể hiểu là khu vừng xa xôi miền biên viễn, còn 2 chữ Thánh Địa, nghe chừng các ngươi cũng khoa trương quá, ha ha ha.”

Nghe thấy nụ cười mỉa mai châm chọc của Thuyết, đám yêu thú xung quanh toát mồ hôi lạnh, lo lắng không thôi, sợ hắn đổi ý, ra tay đồ sát.