Rồi ông ta tiếp tục ho ra máu, người run rẩy đứng không vững, phải bấu vào Hoàng sứ giả.
“Danh sách gì chứ, bổn tọa hôm nay thấy biểu hiện của ngươi, ta quyết định ném danh sách đó sang một bên, mấy kẻ trong đó hoàn toàn không có tư cách khi so sánh với ngươi.”
“Đại Việt, ngôi vị giáo chủ của Mani giáo, ta giao lại cho ngươi, ngươi sẽ là đời giáo chủ thứ 9, hãy cố gắng phát dương quang đại, đừng để giáo ta bị người khác xem thường.”
“Khụ, khụ!”
“Vị tổ sư sáng lập giáo ta, cũng là vị giáo chủ đầu tiên, vốn có nhiều năm sinh sống ở lục địa Tây Sa, từng đảm nhiệm chức vụ đại tướng quân của Đế quốc Echeamanas, từng được ban tặng 1 môn Chân Tu công Pháp là Tử Phong Bảo Điển, tiếc rằng nó đã bị thất lạc cùng vị giáo chủ thứ 4 khi người vẫn lạc trong hiểm địa.”
“Đại Việt ngươi sau này, nếu có điều kiện, hãy tìm lại công pháp, khụ khụ!”
Tự nhiên bị giao việc, Việt nhăn nhó:
“Ngôi vị giáo chủ cao quý như vậy, và việc quan trọng như thế, e rằng ta không đủ sức gánh vác, hơn nữa người truyền ngôi vị Giáo chủ lại cho ta, đã hỏi qua ý kiến các vị lãnh đạo khác chưa?”
Hoàng sứ giả lên tiếng:
“Tôi ủng hộ cậu lên ngôi Giáo chủ”
4 vị hộ pháp, Hắc sứ giả, và các trưởng lão còn lại cũng đồng thanh lên tiếng:
“Chúng tôi cũng ủng hộ cậu lên ngôi Giáo chủ!”
“Ta, ta, …”
“Thôi được rồi, ta đồng ý làm Giáo chủ.”
“Tốt, tốt, tốt lắm!”
Trần Anh Tuấn thấy vậy, gật đầu nói được vài từ, rồi nhắm mắt ra đi.
Hoàng sứ giả hô lên:
“Lão giáo chủ!”
Bạch hộ pháp chỉ nhẹ nhàng nói:
“Ngài ấy có thể ra đi thanh thản như vậy, sau khi đã trải qua đủ chuyện đau buồn và bi tráng của ngày hôm nay, thật không dễ dàng gì!”
“Tham kiến Giáo chủ!”
Mọi người xung quanh lúc này đồng loạt quỳ 1 chân xuống hành lễ.
….
Đoạn phim đến đây thì kết thúc, Thuyết nhẹ nhàng giải đáp:
“Anh lên ngôi trong tình cảnh như vậy, rõ ràng là chức vị này tự dưng rơi vào đầu anh, chứ anh nào có đòi hỏi, hay tranh giành.”
Murasaki rụt rè lên tiếng:
“Mụ đàn bàn Tống thị kia lần đó thoát nạn, e rằng sẽ nuôi chí phục thù sau này.”
Thuyết tỏ ra giận dữ:
“Mụ ta sau khi trốn thoát, thì không rõ tung tích, nhưng 20 năm ta làm giáo chủ, Mani giáo gặp không ít phiền toái, rất nhiều chuyện nội bộ không hay, thậm chí danh tính của nhiều nạn nhân mà Mani giáo nhận tiền đi giết bị phanh phui ra ngoài.”
“Chắc chắn là mụ ta, vì danh tính nạn nhân là điều cơ mật, chỉ có 4 người thân phận tối cao là giáo chủ, 2 vị sứ giả, và đại trưởng lão chia nhau nắm giữ thông tin.”
“Thật khốn kiếp, nó núp trong bóng tối âm thầm giở trò, ra tay mưu hại.”
Mấy người vợ nghe vậy thì cũng nổi giận, càng là sục sôi.
“Ả đàn bà này thật đáng ghét, sau này bắt được nó, chồng cứ để chúng em tra tấn và hành hạ nó, đảm bảo nó sống không bằng chết.”
Thuyết cũng tán đồng mạnh mẽ:
“Đúng vậy, không thể để con mụ này nhởn nhơ và giở trò như vậy. Nó sẽ là đối tượng đầu tiên cần phải thanh trừng khi ta trở về Thánh giới.”
“Tống thị, hãy đợi đấy!”
….
Những tháng ngày ở Trái Đất tiếp tục qua đi, trong thời gian chờ đợi tới kỳ thi tốt nghiệp cấp 3 của mình, Thuyết hàng ngày đi học, hoặc hỗ trợ huấn luyện lính đặc công, tối về lại luyện tập võ nghệ và các thủ đoạn chiến đấu mà kiếp trước hắn chưa đủ điều kiện tu luyện.
Không những thế, hắn còn hỗ trợ mấy bà vợ tạo ra phân thân, để làm thay những công việc thường ngày ở cơ quan, còn các nàng sẽ tập trung vào việc tu luyện gia tăng thực lực.
Những phân thân này đều có tu vi Luyện Hư Kỳ Đỉnh Phong, sở hữu Thánh Lực và kha khá thủ đoạn chiến đấu, đủ sức đối phó với người của hội Ollumon khi cần thiết.
Cuối cùng thì kỳ thi tốt nghiệp Trung học phổ thông cũng diễn ra và thành công tốt đẹp.
Đi thi về, trong thời gian chờ đợi kết quả, hắn tranh thủ tới thăm các gia đình ông nhạc, hỗ trợ họ xử lý một số việc, vì hắn biết thời gian mình ở Trái Đất không còn nhiều.
“Không biết sau này còn dịp trở về Trái Đất không?” Thuyết âm thầm trầm mặc.
Người đâu phải vô tình, thú thật sau 2 năm sinh sống ở đây, Thuyết cũng có cảm tình nhất định với nơi này, không thể cứ thế mà ra đi mà không lưu luyến.
Về phần 5 người vợ, họ nằng nặc đòi đi theo Thuyết, một nơi nguy hiểm như Thánh giới, nhưng lại tràn ngập thú vị và bí ẩn trong mắt họ.
Cuối cùng thì ngày thông báo kết quả cũng tới, Thuyết và mấy người vợ tới viếng mộ ông Lâm, vừa để thông báo điểm số hạng ưu của mình, vừa để nói lời tạm biệt.
“Cha yên nghỉ nhé!”
Chờ đến khi hương tàn, Thuyết ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời xanh bao la.
Qua vài giây, Nhất Không lên tiếng:
“Giáo chủ, nên đi rồi!”
Ánh mắt trìu mến và khuôn mặt mang nỗi buồn man mác chợt trở nên nghiêm nghị, Thuyết khoác tay, đưa 5 người vợ vào Thuyết giới.
Rồi hắn quay sang nói với Nhất Không:
“Ngươi thả lỏng tinh thần đi, rồi vào trữ vật giới chỉ, cùng là Chân Tu nhưng tốc độ của ngươi không theo kịp ta đâu.”
“Thuộc hạ tuân lệnh!”
Nhất Không liền vào trong vùng không gian của nhẫn trữ vật đeo trên tay Thuyết.
Xong hết mọi việc, Thuyết xé rách không gian biến mất.
Nhờ lộ tuyến mà Nhất Không chỉ dẫn, việc tìm đường trở về Thánh giới không có gì khó.
Chân Tu bình thường mất 25 năm phi hành không ngừng nghỉ mới tới được Trái Đất, nhưng nếu xé rách không gian để di chuyển, thì mất khoảng 5 năm thôi.
Với ưu thế của Thời Không Vô Song Thể và con chữ đại bàng thần bí, thì Thuyết mất tầm 1 năm bôn tẩu trong không gian để trở về quê cũ.
Di chuyển trong không gian là hành vi cực kỳ nguy hiểm, bởi trong đó tồn tại những vòng xoáy không gian có thể dễ dàng hút ngươi vào, và đưa tới một vùng không gian khác. Hoặc tệ hơn, những vòng xoáy này có thể xé xác ngươi thành muôn mảnh.
Ngoài ra, vì di chuyển với tốc độ cao nên ma sát là cực mạnh, Thánh Đế Lực chưa chắc đã đủ sức để chống đỡ.
Chưa kể trong không gian còn có những chủng tộc và yêu thú hiếu chiến sinh sống, lỡ gặp phải thì rất phiền phức, mất mạng như chơi.
Thế nên thường phải tu đến Chân Tu, tu sĩ mới dám xé rách không gian di chuyển, vì tu đến cấp độ này, đã đủ sức để đối phó với những hiểm nguy luôn rình rập vừa nêu.
Lúc này Thuyết đang di chuyển với tốc độ cao, liên tục thoắt ẩn thoắt hiện, quá trình này cực kỳ tốn năng lượng, Khôi Lực Chi Thể phải hoạt động liên tục, các loại Thánh thạch trong Thuyết giới không ngừng tiêu hao để bù đắp sự tiêu tốn sức mạnh khổng lồ.
Xa, quãng đường di chuyển thật sự quá xa.
Thật không ngờ luồng tàn hồn năm đó của Thuyết có thể lưu lạc từ Thánh giới đến Trái Đất.
Thuyết lúc này mới nhớ lại, dường như năm đó có một cái vòng xoáy không gian hút tia tàn hồn của hắn vào.
Trong quá trình di chuyển này, thi thoảng cũng có những sinh vật sinh sống trong không gian muốn lao ra, nhưng vừa cảm ứng được tu vi của Thuyết, bọn chúng vội tránh xa.
Cuối cùng sau cả năm trời hành tẩu, Thuyết đã tới địa phận Thánh giới.
Dưới tác động của lực hấp dẫn khổng lồ, sức hút của phiến thiên địa như Thánh giới quả thật khủng khiếp, phải rất vất vả Thuyết mới có thể chèo chống cho quá trình hạ cánh.
Và trong quá trình này, hắn cũng không thể xác định được sẽ đáp xuống nơi đâu.
Chỉ có thể cố gắng hạ cánh một cách an toàn mà thôi.
“Phù, cuối cùng cũng trở về!”
Quá trình đáp xuống hoàn tất, cảm thấy may mắn vì sau một quá trình di chuyển dài hơi, lại từ tinh không vô tận đi tới, vẫn có thể toàn mạng, chỉ bị chút xây xát không đáng kể, đã là rất mừng rồi.
Thuyết lúc này mới ổn định tinh thần, bắt đầu quan sát khung cảnh xung quanh.
Nơi hắn vừa đáp xuống là sườn núi của một vùng núi đá khô khốc đầy hiểm trở, nhìn xuống phía dưới là những cánh rừng bao la.
Nơi đây hoang vắng vô cùng, nhìn qua thì có vẻ không mấy ai qua lại.
Triệu hồi Nhất Không từ không gian giới chỉ, cùng mấy bà vợ từ Thuyết giới, Thuyết nói:
“Chúng ta tới Thánh giới rồi đấy, bầu không khí này, Thánh Khí này, sau bao năm vẫn y như vậy, không hề thay đổi.”