Tình cảnh của Huyết Nộ lúc này hết sức bi đát, lão đã nỏ mạnh hết đà, thoi thóp chờ chết, Thần Khí Tộc không hổ là binh khí trong truyền thuyết, vết thương do nó gây ra quả thật hết sức đáng sợ, vừa khó có thể hồi phục trong thời gian ngắn, vừa không thể cầm máu, do đó nạn nhân sẽ bị mất máu nhiều tới mức suy kiệt, chết dần chết mòn, ngay cả khả năng thôn phệ máu huyết để hồi phục của tu sĩ Huyết hệ cũng không thể bù đắp.
Việt nhếch mép cười đểu, bồi thêm nhát đao vào thẳng đan điền.
Tiếng rú thê lương của Huyệt Nộ vang lên: “Á, chết ta!”
Đan điền bị phá nát, tu vi tuột dốc không phanh, một bộ dáng tàn tật, già nua đầy chật vật của Huyết Nộ hiện ra.
Chứng kiến thảm trạng của lão tổ, đám người Huyết Ma Thánh Giáo lúc nãy kiêu căng lên mặt bao nhiêu, giờ lại hoảng loạn bấy nhiêu, mất sạch sức chiến đấu, nhao nhao bỏ chạy.
Huyết Nộ thấy vậy, kêu gào một cách tuyệt vọng.
“Đứng lại, các ngươi mau đứng lại cho ta!”
Việt và Mani giáo thấy vậy, vội đuổi theo truy sát.
Xét về tốc độ, tu sĩ Huyết hệ không thể bằng tu sĩ Phong hệ như sát thủ được.
Chưa kể Việt còn đang là Chân Tu cường giả, người có tu vi cao nhất hiện trường.
Công kích liên tục được đánh ra
“Cửu Lôi Hàng Ma Thức”
“Huyền Phong Lục Sát Đao”
“Tịch Diệt Ám Hồn Chỉ”
Trước sự đồ sát của cường giả Chân tu, người Huyết Ma Thánh Giáo rơi rụng như ngả rạ.
Ma Long Trấn Hải Đao tiếp tục thể hiện sự khủng bố của mình, vừa là Thần Khí Tộc bá đạo, hơn nữa lại có đẳng cấp lên đến Chân Tu, mặc sức chém giết.
Cứ 1 đao Việt vung ra, cả chục thây người ngã xuống.
1 người 1 đao, đều ở đẳng cấp Chân Tu, Thánh Đế Đỉnh Phong không có sức kháng cự.
Sau chừng vài phút, đám người Huyết Ma Thánh Giáo toàn bộ bị giết sạch.
Huyết Nộ lúc này cũng đã vô lực phản kháng, lão bị đệ tử Mani giáo lao vào xâu xé.
1 đời cường giả ác ôn, chết rất thê thảm, thủ cấp và dương vật đều bị cắt đứt.
Trong khi đó, giáo chủ Trần Anh Tuấn và toàn bộ cao tầng Mani giáo lúc bấy giờ đã tới gặp Việt nói chuyện.
Kim Sư hộ pháp bày tỏ lòng biết ơn:
“Thật không ngờ lâu nay cậu ấn giấu sâu như vậy, lần này may mà có cậu, không thì chúng ta đã chết sạch rồi.”
Giáo chủ Trần Anh Tuấn cũng cố gắng đè nén thương thế.
“Cảm ơn cậu lần này, nhưng với năng lực của cậu, sao không kiến nghị những chức vụ cao hơn, mà lại làm một tiểu đội trưởng nhỏ bé.”
Việt bình thản đáp:
“Bẩm Giáo chủ và chư vị, 70 năm trước, thuộc hạ tái gia nhập Mani giáo, vì để điều tra cái chết của một người anh em thân thiết khi xưa, cậu ấy tên là Trần Đức, trước khi mất, đã làm phó đường chủ Y Đan đường.”
Có người nhớ ra, vội nói lên:
“Ta nhớ ra rồi, hơn 900 năm trước, Trần Đức đó vào làm cùng đợt với cậu, nhưng Việt làm gần 20 năm rồi nghỉ hưu, Đức là cường giả, vẫn công tác và cống hiến, thăng tiến dần lên làm phó đường chủ.”
“Cậu ấy tính cách thẳng thắn, dám chỉ ra những điểm bất hợp lý trong quy trình làm việc, và dám tố cáo hành vi sai trái của người khác, bất luận người đó có chức vụ, vai vế gì.”
“Thế nên cậu ấy cũng bị nhiều người thù ghét.”
Việt gật gù, trầm ngâm đáp:
“Chính vì cương trực, thẳng thắn như vậy, mà gần 100 năm trước, cậu ấy bị người ta sát hại, rồi dàn dựng dưới dạng hiện trường của 1 vụ tai nạn khi khám phá di tích cổ.”
“Vì thấy có nhiều điểm khả nghi nên ta đã tìm hiểu nguyên nhân.”
“Ròng rã suốt nhiều năm, hóa ra lần đó vì có kẻ câu kết với Huyết Ma Thánh Giáo, lén lút ăn cắp tuồn đồ của chúng ta cho bọn người Huyết tu đó, vì bị Đức phát giác, nên bọn chúng đã ra tay.”
Giáo chủ Trần Anh Tuấn cũng giận dữ:
“Kẻ đó rốt cuộc là ai?”
Thuyết chỉ vào Thất trưởng lão Ma ni giáo và 1 con ma cà rồng - Lục trưởng lão Huyết Ma Thánh Giáo vừa bị mình cố tình bắt sống, 2 mắt gườm gườm.
“Các ngươi còn không mau nói, chuyện 2 ngươi lén lút lâu nay, ta biết cả rồi.”
Thất trưởng lão Thạch Kính Huy vội quỳ xuống, rối rít van xin:
“Xin giáo chủ và các vị tha cho cô ấy, năm xưa ta vốn được cô ấy cứu mạng trong một bí cảnh nguy hiểm, sau đó ta và cô ấy lén lút yêu nhau, và để chữa trị vết thương của cô ấy, ta lén ăn trộm dược liệu trong Y Đan đường, bị Trần Đức phó đường chủ phát hiện, nên ta đã giết cậu ấy để giữ bí mật chuyện này.”
Ma cà rồng thấy người mình yêu đang phải dập đầu van xin người ta tha cho mình, nàng không chịu nổi cảm giác đau đớn ấy, biết số mình đã hết, cô ta hiện nguyên hình là một người phụ nữ trung niên, nếu bỏ qua làn da trắng bệch thì đây cũng là một mỹ phụ diễm lệ.
Nhưng cô ta lại phá lên cười, và ném cho Thạch Kính Huy cái nhìn đầy khinh miệt.
“Ha ha ha, Thạch Kính Huy ơi là Thạch Kính Huy, ngươi thật là ngu ngốc, ngươi nghĩ bản thân mình là ai, vừa xấu vừa vô duyên, lại bất tài, người như ta sẽ yêu 1 kẻ như ngươi ư, thật là hồ đồ, năm xưa ta tiếp cận ngươi chỉ là để câu dẫn, lợi dụng ngươi mà thôi.”
Rồi ả nhìn thẳng vào Việt, sắc mặt lạnh lùng.
“Tên Trần Đức đó năm xưa do ta giết, Kính Huy nghĩ tình đồng môn, không nỡ xuống tay, nên có ý giữ lại mạng sống cho hắn, mới chỉ đánh ngất thôi, còn người ra tay kết liễu là ta, ngươi muốn trả thù cho cố nhân thì cứ tính lên đầu ta là được.”
Rồi cô ta hướng sang nhìn vào hư vô, lạnh lùng nói:
“Thạch Kính Huy rơi vào lưới tình của ta, từ đầu đến cuối đều là bị ta thao túng, dụ dỗ, mong các người hãy tha cho hắn một mạng, một mình ta gánh chịu là được rồi.”
Thạch Kính Huy lắc đầu, cười chua chát, 2 hàng lệ tuôn rơi:
“Lệ Ân, tình cảm mặn nồng bấy lâu, sao anh lại không hiểu, nếu em muốn hy sinh chính mình để cứu anh, anh sống một mình thì có ý nghĩa gì, anh sẽ đi chết cùng em.”
“Đại Việt, cậu ra tay đi, trả thù cho huynh đệ của cậu đi, được chết dưới lưỡi đao Thần Khí Tộc, chúng ta cũng mãn nguyện rồi.”
Việt lạnh lùng khoanh tay:
“Tình cảm thắm thiết quá nhỉ, nếu là bình thường ta không ngại thành toàn cho 2 người các ngươi, nhưng hiện tại còn có giáo chủ ở đây, để người phán xử đi.”
Giáo chủ Trần Tuấn nghe vậy liền ra phán quyết:
“Năm xưa trộm đồ là Thạch Kính Huy ngươi, giết người cùng giáo, ngươi cũng có phần, niệm tình hôm nay ngươi đã rất ra sức gì bản giáo. Bổn giáo chủ cho các ngươi được chết toàn thây, hãy tự vẫn đi.”
Thạch Kính Huy đè nén thương thế vừa giao tranh, kính cẩn đáp:
“Đa tạ giáo chủ chiếu cố, thuộc hạ cũng không còn gì nuối tiếc, chỉ xin 1 ân huệ cuối, mong các vị táng chung 2 người chúng ta vào cùng 1 chỗ.”
Huyết Lệ Ân cũng quỳ xuống khẩn cầu:
“Xin các vị thành toàn, cho chúng ta được táng chung 1 chỗ, tôi cũng không cầu gì hơn.”
Đại Việt thấy vậy cũng động lòng trắc ẩn:
“Được, ta hứa sẽ đáp ứng mong muốn của 2 người.”
Thạch Kính Huy nghe vậy, vẻ mặt hài lòng vô cùng, quay sang vuốt má Lệ Ân lần cuối.
“Lệ Ân, khi sống chúng ta hiếm khi được ở bên nhau, mỗi lần gặp gỡ đều phải lén lút qua mặt người khác, giờ đây được ở bên em vĩnh viễn, anh mãn nguyện rồi.”
Lệ Ân tươi cười đáp lại, bộ dạng vô oán vô hối.
“Kính Huy, quen anh và yêu anh, em chưa bao giờ hối hận.”
Nói rồi ngón tay trỏ ngưng tụ lực lượng, Huyết Thánh Đế lực được điều động, cô ta dùng chỉ, chọc mạnh vào đầu mình, xuyên ngay chỗ thái dương, máu bắn tung tóe.
Chỉ trong giây lát, sinh cơ cạn kiệt, hồn phi phách tán, Lệ Ân ngã vào bờ vai Kính Huy.
Thạch Kính Huy cũng không chần chờ, dùng chưởng tự đánh vào trán mình tự vẫn.
Cảnh 2 người chết mà tựa đầu vào vai nhau, cũng khiến những người máu lạnh nhất phải động lòng, nhắm mắt thở dài.
“Haiz, đúng là nghiệt duyên a!”
Thuyết nháy mắt, lắc đầu ra hiệu, mấy thuộc hạ dưới trướng hắn liền tới dọn dẹp 2 cái xác.
Giáo chủ Trần Anh Tuấn lúc này ôm ngực lên tiếng, miệng còn có máu tươi, xem ra thương thế lại tái phát.
“Hôm nay, là một ngày đáng buồn đối với giáo ta, bổn tọa hiện tại đã sức cùng lực kiệt, thọ nguyên chẳng còn là bao, nay truyền lại ngôi vi giáo chủ cho Lê Đại Việt, tiểu đội trưởng tiểu đội 7, chiến đoàn 3.”
Việt nghe vậy thì cả kinh, lắp bắp:
“Giáo chủ, người nói gì vậy, thuộc hạ đâu nằm trong danh sách ứng viên, mà thuộc hạ có tài đức gì mà đảm nhiệm ngôi vị cao quý ấy.”
Giáo chủ Trần Anh Tuấn lấy chiếc vòng ngọc màu thiên thanh vẫn thường đeo ra, trao cho Việt rồi nói.
“Ngoài ngươi ra, còn ai xứng đáng hơn nữa, hãy nhận lấy đi.”