Chương 72: Dẫn sói vào nhà

Hoàng Beo sứ giả sắc mặt giận dữ, mắt cọp lóe lên vẻ nguy hiểm:

“Ả đàn bà thối, ngay từ ngày giáo chủ cưới ngươi về, ta đã luôn đề phòng và nghi ngờ ngươi, quả không sai, chỉ trách giáo chủ sủng ái ngươi quá mức, bỏ ngoài ta những lời ta can gián.”

Bạch hộ pháp sắc mặt tràn ngập vẻ đắc ý xen lẫn coi thường:

“Giáo chủ, chuyện này nên xử lý ra sao?”

Trước câu hỏi của thuộc hạ, giáo chủ Trần Anh Tuấn nhìn thẳng Tống thị, cố nén giận dữ:

“Lâu nay ta đối với ngươi không bạc, chưa từng để mẹ con ngươi thiệt thòi, không ngờ ngươi lại cắm sừng ta, nói đi, lý do rốt cuộc là gì, ta đã làm điều gì không phải với ngươi?”

Ngoài sức tưởng tượng, Tống thị thay vì e sợ, ả lại đứng lên, vẻ mặt hả hê.

“Ngươi hỏi lý do vì sao à? Vì ta hận ngươi, từ ngày ngươi ép ta phải lấy ngươi, ta đã oán hận ngươi rồi, một lão già như người mà xứng sao?”

Gã trung niên Nhữ Dương cũng đè nén thương thế, cố gắng đứng dậy, nhìn thẳng đám người mà không chút sợ hãi.

“Ta và Tiểu Đoại vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ, chỉ trách cha mẹ cô ấy tham lam, lóa mắt trước của cải và sính lễ mà ngươi đưa ra, rồi nhẫn tâm mang nàng gả cho ngươi. Nay đã như thế này, chúng ta cũng không còn hối tiếc gì nữa, muốn giết thì cứ ra tay đi, không cần phải nhiều lời.”

“Tiểu Đoại, một tán tu như ta, mà có được trái tim của mỹ nhân như nàng, đời này không còn gì phải hối tiếc nữa.”

Tống Thị cảm động mà rơi lệ:

“Nhữ Dương, thiếp không hối hận.”

Nhìn đôi gian phu dâm phụ mặn nồng tình cảm, giáo chủ Trần Anh Tuấn không nhịn nổi, lão bật cười trong chua xót:

“Hảo, hảo, hảo, các ngươi nếu đã như vậy, bổn tọa sẽ thành toàn.”

Đáp lại là ánh mắt chế giễu của Tống thị:

“Lão già, ngươi cười cái gì, đằng nào cũng chết, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật, Hoa Dương thực ra là con của Nhữ Dương ca, tên của nó phải là Mạc Hoa Dương, chứ không phải họ Trần nhà ngươi, ha ha ha!”

“Phốc!”

Giáo chủ Trần Anh Tuấn nghe vậy, không nhịn nổi cú sốc mà nôn ra một ngụm máu, thương thế năm xưa vì thế mà tái phát, sắc mặt lão bỗng chốc trở nên nhợt nhạt.

Bàn tay ông run run chỉ về phía Tống thị.

“Nhữ Dương, Hoa Dương, thật khốn nạn!”

Rồi ông ta gầm lên, ra lệnh cho đám thuộc hạ:

“Lập tức mang con bé tới đây!”

Không chút chậm chễ, đại trưởng lão vung tay xé rách không gian, xuyên qua tầng tầng không gian, chộp lấy Hoa Dương đang ngồi tu luyện trong phòng.

Là cường giả tinh thông Không gian, việc này đối với ông ta chẳng có gì khó.

Ở bên ngoài màn ảnh, 5 người vợ vừa xem vừa xuýt xoa:

“Thước phim của ông xã thật đặc sắc, vụ drama này bá cháy thật!”

Quay lại nội dung trong màn ảnh, lúc này Hoa Dương đã bị đại trưởng lão lôi ra khỏi không gian, ném phịch xuống đất:

“Đại trưởng lão, ngươi làm gì vậy? Cha, sao mọi người lại …?”

Dường như chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Hoa Dương ngơ ngác, và khi quay đầu lại, thấy mẹ mình đang trong trang phục hở hang thiếu vải, đứng cạnh một người đàn ông trần truồng, nàng ta ấp úng:

“Mẹ, chuyện này là sao?”

“Dương nhi, mau lại đây!”

Tống thị muốn kéo con gái về phía mình, nhưng tiếc là Bạch hộ pháp đã ra tay nhanh hơn.

Trong nháy mắt, Hoa Dương đã bị khống chế toàn diện, không thể cử động.

Giáo chủ Trần Anh Tuấn liền trích lấy 1 giọt máu trên tay Hoa Dương, bất chấp tình trạng không tốt của bản thân, ông ta cưỡng ép xuất động lực lượng thi triển bí pháp để kiểm tra.

Đôi cẩu nam nữ cũng nín thở đón chờ kết quả này.

Và khi thấy kết quả, giáo chủ Trần Tuấn bỗng ngửa đầu lên trời cười như một gã điên.

“Ha ha ha, ha ha ha!”

Vô cùng đột ngột, ông ta quay người lại, 1 chưởng cực mạnh vỗ thẳng vào đầu Hoa Dương.

Đầu của cô ta bỗng nổ tung như một quả dưa hấu, máu bắn tung tóe, mắt và não bị vỡ vụn, phòi ra trông vô cùng kinh dị, linh hồn cũng bị tiêu diệt ngay tức khắc.

“Không, Dương nhi!!”

Tống thị gào thét trong vô vàn thống khổ, nhìn cái xác không đầu của con gái đang từ từ ngã xuống, ả ta muốn lao đến nhặt xác con nhưng Nhữ Dương đã ôm lại giữ lấy.

Giáo chủ Trần Anh Tuấn nhìn đôi tình nhân, lạnh lùng thốt ra một câu:

“Kế tiếp là các ngươi!”

3 đại cao thủ của Mani giáo nghe vậy, liền lập tức thi triển công kích.

Trong thời khắc nguy cấp, Nhữ Dương lấy ra một tấm bùa chú truyền tống cực kỳ cao cấp do hắn đạt được từ truyền thừa của một vị Chân Tu, rồi nhìn Tống thị, vẻ mặt quyết đoán:

“Nàng nếu thoát được, ngày sau trả thù cho cha con ta.”

Rồi bóp nát tấm bùa.

“Ầm Ầm Ầm!”

Bùa chú hoạt động, hình thành một vòng xoáy mang Tống thị rời đi.

“Hử, vậy mà là Chân Tu phù!”

Hoàng Beo sứ giả phải thốt lên.

Đúng lúc này, công kích của 3 tôn cường giả Thánh Đế Đỉnh Phong hùng mạnh đã đánh tới, Nhữ Dương không hề trốn chạy, hắn quay lưng lại đỡ đòn, bất chấp thương thế, vận công ngạnh kháng, dùng chính cơ thể mình như một bức tường thành thủ hộ cho Tống thị bỏ trốn.

Nhưng 1 Thánh Đế Đỉnh Phong đang trọng thương, vô pháp chống lại công kích của 3 Thánh Đế Đỉnh Phong toàn lực ra tay.

“Bùm!”

Linh hồn nổ tung, máu thịt be bét, tim gan phèo phổi lòi ra, Nhữ Dương chết đến không thể chết hơn được nữa.

Căn phòng lúc này cũng nổ tung thành phấn vụn trước công kích của các cường giả.

Nhưng Tống thị thì đã trốn thoát, bởi bùa chú đạt tới đẳng cấp Chân tu, nên thực lực của mấy cường giả ở đây vô pháp tác động.

Nhìn Tống thị chuồn mất ngay trước mặt, 3 tên cao thủ tức đến nghiến răng nghiến lợi.

“Khốn kiếp, vậy mà để ả tiện nhân đó chạy mất!”

“Ta thật không ngờ tên gian phu này lại hy sinh vì người mình yêu như vậy!”

“Để con ả đó sống sót, không biết chừng ngày sau sẽ là đại họa cho giáo ta!”

Giáo chủ Trần Tuấn nghiêm mặt hạ lệnh:

“Dốc toàn lực truy giết! Còn nữa, chuyện này không được để lộ ra cho người khác biết.”

“Tuân lệnh giáo chủ!”

Đúng lúc này giáo chủ lại tiếp tục nôn ra máu tươi, mái tóc hoa râm của y lúc này đã trở nên bạc trắng, thân thể suy nhược vô cùng, xem chừng tình trạng của ông ta đang ngày một xấu. Bọn thuộc hạ thấy vậy thì nhốn nháo:

“Giáo chủ, giáo chủ bình tĩnh, ngài đừng xúc động quá!”

Nhìn cái xác không đầu của Hoa Dương cạnh đấy, ông ta yếu ớt mở miệng:

“Băm nát rồi đem cho chó ăn!”

Mệnh lệnh này mau chóng được thi hành.

Một lúc sau, tại đại điện của mình, sau một thời gian vận công điều hòa thương thế trong người, như đã cảm nhận được khí số của mình đã sắp đến hồi kết, giáo chủ Trần Anh Tuấn nhẹ nhàng mở ra 2 mắt, gọi Hoàng Beo sứ giả đang đứng canh bên ngoài.

“Hoàng tả sứ, gọi Thế Anh tới gặp ta!”

“Tuân mệnh giáo chủ!”

Nhưng đúng lúc này, 1 vị trưởng lão bỗng từ xa bay đến, giọng điệu hớt hải:

“Bẩm Giáo chủ, đại công tử Thế Anh dẫn theo một đám người mặc áo choàng đỏ, đang hùng hùng hổ hổ kéo tới đây, hiện đã đả thương rất nhiều thị vệ đang canh gác bên ngoài, chúng thuộc hạ sợ công tử bị thương nên không dám ngạnh kháng, xin giáo chủ ban lệnh!”

Giáo chủ Trần Anh Tuấn nghe vậy liền ôm ngực phẫn nộ, tiếp tục phun ra máu tươi, ông ta vận khinh công bay ra trước sảnh đại điện gầm thét.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Động tĩnh mà Thế Anh công tử gây ra thật lớn, trong phút chốc toàn bộ cao tầng và vô số lực lượng chiến đấu của Ma ni giáo có mặt, tập hợp xung quanh giáo chủ Trần Anh Tuấn.

2 vị sứ giả, 4 vị hộ pháp, 7 vị trưởng lão?

Cảm thấy thiếu thiếu cái gì, Trần Anh Tuấn quay lại hỏi:

“Ngũ trưởng lão và Bát trưởng lão đâu rồi?”

Đáp lại là một tiếng cười có phần sảng khoái, Thế Anh cùng 2 vị trưởng lão đứng 2 bên, và 1 đám người áo đỏ (ước chừng vài trăm tên) xuất hiện:

“Cha à, ngũ trưởng lão và bát trưởng lão đang ở đây, có việc gì không cha?”