Thảo lại động viên theo một hướng khác: “Nếu anh đột phá Cấm Kỵ, thì mấy cái Chân Tu thế lực đó chẳng tính là gì.”
Thuyết vừa uống rượu, vừa ăn thịt vợ đưa, hắn phì cười:
“Các bà vợ của ta trở nên hiếu chiến như vậy từ bao giờ thế?”
Rồi Thuyết bắt đầu kiểm kê và suy ngẫm:
“Từ xưa tới nay, nếu chú ý, thì sẽ thấy những người kiến lập nên giang sơn, dựng xây nên cơ đồ, hiếm có ai xuất thân nghèo khó, không có bối cảnh cả.”
“Lưu Bang sáng lập nên triều đại nhà Hán, tuy là nông dân, nhưng cũng là 1 đình trưởng, nhà cũng có tí của ăn của để, hắn còn tiêu hết gia sản để kết giao với dân giang hồ, những kẻ đó sau này đều là võ tướng giúp hắn xông pha trận mạc, đánh đông dẹp bắc.”
“George Washington - tổng thống đầu tiên của Hoa Kỳ, ông là một nhà lãnh đạo quân sự, chính khách người Mỹ, một trong những người lập quốc đã dẫn dắt người dân đứng lên đấu tranh giành độc lập, bản thân ông ta cũng xuất thân từ một gia đình địa chủ giàu có đấy.”
“Bill Gates là 1 tỷ phú nổi tiếng trên toàn thế giới, nhưng ông ta cũng là con nhà đại gia, có bố là luật sư thành đạt, mẹ là con gái một chủ nhà băng giàu có, hồi nhỏ được cho ăn học ở những trường tư thục xịn xò và đắt đỏ nhất thời bấy giờ.”
“Nói tới Việt Nam, Hai Bà Trưng, hay Bà Triệu, đều là con em ở các gia đình tộc trưởng hoặc quan lại, uy danh hiển hách trong vùng.”
“Rồi thì Đinh Tiên Hoàng, nhà cũng khá giả, có cha nuôi là 1 sứ quân hùng mạnh.”
“Lý Thái Tổ là con nuôi, và là học trò của những vị cao tăng đương thời, vây cánh cũng như thế lực của tầng lớp tăng lữ khi đó là rất lớn.”
“Họ Trần: Khỏi nói, giàu nhất xứ Hải Ấp. Họ chuyên làm nghề chài lưới nhưng có vẻ là cả một tập đoàn chài lưới chứ không đùa. Gia tộc này đủ nguồn lực để chiêu mộ cả một đạo quân phò tá Thái tử Lý Sảm lên ngôi vua và sau đó còn đấm nhau liên tục với các thế lực cát cứ thời đó.”
“Lê Thái Tổ sinh ra trong 1 gia đình hào trưởng lớn, gia đinh, võ sĩ cả ngàn người.”
“Khởi nghĩa Tây Sơn nổ ra, bản thân ông anh cả Nguyễn Nhạc cũng là lái buôn, chuyên đi buôn trầu, rất giàu có, làm tiền đề để giao du với nhiều tay tráng sĩ.”
Rồi Thuyết tiếp tục: “Những trường hợp con nhà nông dân nghèo, xuất thân khốn khó, không có bối cảnh như Mạc Đăng Dung, Trịnh Kiểm mà có thể ngồi lên ngôi báu, làm nên đại nghiệp, quả thực rất hiếm.”
“Mà hơn nữa, họ tuy nghèo khó, không được học hành, nhưng lại có sức khỏe, giỏi võ nghệ, sau đó tham gia quân đội, phải trực tiếp xông pha sa trường, đối mặt vô số hiểm nguy để lập nên chiến công, rồi từ đó bắt đầu xây dựng thế lực.”
“Những trường hợp này không nhiều, nói tóm lại không có gia đình làm nền tảng và chỗ dựa, thì rất khó làm nên nghiệp lớn, rất khó tranh giành với người ta.”
Murasaki vừa cho con bú, vừa châm tửu cho hắn:
“Anh đã biết xuất thân quan trọng như thế nào chưa? Mà ngày xưa anh cũng là tán tu, xuất thân bình dân nghèo khó, không có bối cảnh, thậm chí không đủ tiền để cưới vợ, vâỵ mà vẫn có thể ngồi lên ngôi vị Giáo chủ, kể cũng là anh kiệt, tài năng hẳn phải xuất chúng lắm.”
Lan liếc xéo hắn:
“Ngay cả Thái trưởng lão của Thần Khí Tộc còn nhận anh ấy làm chủ, đi theo phò tá lúc ảnh còn nghèo khó, thì chứng tỏ tài năng và bản lĩnh ắt phải phi thường.”
Haruko tò mò hỏi Thuyết:
“Lịch sử của Mani giáo là như thế nào vậy chồng, nghe nói người sáng lập Mani giáo từng là 1 bộ tướng phục vụ Đế quốc Echeamanas, chuyện đó là sự thật ư?”
Thuyết gật đầu, cảm thán:
“Đúng là như vậy, vị tổ sáng lập Mani giáo, cũng là giáo chủ đầu tiên, Dương Kính Hùng, người gốc ở lục địa Trung Thổ, thời trẻ chỉ là 1 tán tu nghèo khó, may mắn được 1 vị cao nhân người Tây Sa cứu mạng và thu nhận làm đồ đệ, rồi mang sang lục địa Tây Sa lăn lộn, sau làm tướng lĩnh cho nhà Echeamanas, về già thì trở lại quê cũ, lập ra Mani giáo”.
“Cái tên Mani cũng mang màu sắc văn hóa của người Tây Sa.”
“Vị cao nhân người Tây Sa đó cũng là 1 người tinh thông lý số, lúc đó đã để lại lời sấm.”
Nghe tới đây, 5 bà vợ há hốc ngạc nhiên, chuyện này quá đỗi ly kỳ, Thảo càng trực tiếp hơn.
“Lời sấm là sao hả chồng, dự báo tương lai đó á?”
Vẻ mặt Thuyết lúc này cũng ngưng trọng hẳn lên: “Đúng vậy, đó là”
“Chẳng đế chẳng chân
Vang danh thiên hạ
Truyền được tám đời
Trong nhà dấy vạ”
Rồi Thuyết tiếp tục giải nghĩa:
“Chẳng đế chẳng chân tức là Mani giáo tuy có Chân Tu công pháp là Tử Phong Bảo Điển được tặng, nhưng chẳng có vị giáo chủ nào có đủ ngộ tính để tu luyện được tầng cuối, đột phá Chân tu cảnh, không thể xem là Chân tu thế lực.”
“Mà trong hàng ngũ Thánh Đế cấp thế lực, thì Mani giáo là thế lực mạnh nhất, sở hữu số lượng cường giả Thánh Đế nhiều nhất, thậm chí nhiều người trong đó đã vượt qua cảnh giới Thánh Đế, tiệm cận Chân Tu.”
“Để dễ hiểu thì nó như đứng ở giữa vậy, mạnh hơn Thánh Đế, nhưng lại yếu hơn Chân Tu.”
“Nói chung đó cũng là thế lực lớn, danh tiếng không nhỏ, mà tính từ vị giáo chủ đầu tiên là Dương Kính Hùng tới vị giáo chủ tiền nhiệm của anh là Trần Anh Tuấn, thì quả đúng là 8 đời, anh là vị giáo chủ thứ 9, thời gian tại vị quá ngắn, chỉ 20 năm so với 6-7 triệu năm như các giáo chủ tiền nhiệm.”
“Thật ra ngay từ cuối thời kỳ chấp chưởng của giáo chủ Trần Anh Tuấn, mâu thuẫn về người kế vị diễn ra cực kỳ gay gắt.”
“Các đời giáo chủ thường truyền ngôi cho con hoặc đệ tử của mình, chọn người tài năng nhất, toàn diện nhất, chứ không theo thứ tự lập con trưởng hay chọn đại đệ tử, càng không phân biệt nam nữ.”
“Trong trường hợp giáo chủ đột ngột qua đời mà chưa kịp chỉ định người kế vị như giáo chủ đời thứ 4 Phan Thế Ân, thì lúc này, 1 hội đồng tối cao gồm 15 thành viên: 2 vị sứ giả, 4 vị hộ pháp, 9 vị trưởng lão, sẽ tiến hành bình chọn.”
“Người con nào, hoặc đệ tử nào của giáo chủ quá cố được nhiều phiếu bầu nhất, sẽ lên ngôi giáo chủ.”
“Quay lại sự biến những năm cuối đời của giáo chủ Trần Anh Tuấn, ngài ấy có 2 người con và 1 đệ tử. Người con trai lớn là Thế Anh lại không được yêu quý, do mẹ của y không được sủng ái, còn người con gái thứ là Hoa Dương, do mẹ được giáo chủ yêu nên rất được cưng chiều, có ý truyền lại ngôi vị.”
“Ngặt nỗi Hoa Dương tuổi còn quá trẻ, tính cách lại tàn ác, nóng nảy nên khi giáo chủ mang ý mình dò hỏi, cô ta không được các vị trưởng lão tán thành.”
“Mà lúc này, ứng cử viên sáng giá nhất là đệ tử do giáo chủ đích thân thu nhận và bồi dưỡng, tên là Lương Khánh Văn, người này văn võ song toàn, lại ôn hòa, lễ độ, có tấm lòng bác ái, tiếc là thân lại trúng độc khó có thể giải trừ, có phần bất tiện trong cuộc sống và công việc.”
“Khi đó, giáo chủ tuổi đã cao mà thương thế năm xưa chưa thể chữa trị dứt điểm, thọ nguyên vì thế nên không còn nhiều, mà ngôi thừa tự vẫn chưa ổn định, điều đó khiến lòng người hoang mang, nhiều kẻ ngấp nghé.”
“Ngày cuối cùng của cuộc đời ngài ấy, có thể nói là thê thảm vô cùng!”
Berdina bình tĩnh hỏi Thuyết: “Có chuyện gì thế chồng, mà sao chồng lại kế vị được ngôi giáo chủ, trong khi chồng đâu nằm trong danh sách ứng viên.”
2 mắt Thuyết lại lóe sáng, chiếu lên khung cảnh năm ấy.
Bên trong 1 căn buồng kín của phòng Tống phu nhân (vợ của giáo chủ Trần Anh Tuấn), một đôi nam nữ đang trần truồng giao hoan, âm thanh động dục vang lên không dứt.
“A A Á …. Ạ …”
“Nhữ Dương, của chàng to quá, thiếp sướng, hức, hức!”
“Đoại Nhi, nàng vẫn tuyệt vời như ngày nào, ta không chịu nổi nữa, ta ra đây!”
Đúng lúc này, Không gian chợt rung lên và nứt ra, 1 bàn tay gầy gò với làn da già nua, nhưng trên đó là cuồn cuộn Thánh Lực đang vận chuyển, tung chưởng nhắm đến.
“Cẩu nam nữ, chết đi cho ta!”
Trước diễn biến bất thình lình, người nam nhân tên Như Dương không kịp tránh né, ăn trọn 1 chưởng khủng bố vào lưng.
Mà lúc đó, cũng là thời khắc hắn đang xuất tinh vào trong người Tống thị.
“Hự, A, A”
Chưởng lực mạnh mẽ làm cho 1 Thánh Đế Đỉnh Phong như Nhữ Dương cũng bị trọng thương nặng nề, miệng không ngừng nôn máu, phun đầy ra tấm thân trần trụi của Tống thị.
Đôi gian phu dâm phụ ngã ra nền nhà, Tống thị trong bộ dạng lõa lồ đầy khêu gợi, mắt trợn to hết sức ngạc nhiên, không ngờ đến thân phận của người vừa ra tay, ả lắp bắp:
“Giáo … giáo chủ!”
Người nam là Nhữ Dương lúc này thở dốc, hơi thở suy yếu đến cùng cực, chường vừa nãy phải nói là cực mạnh.
Giáo chủ Trần Anh Tuấn lúc này 2 mắt đỏ ngầu, biểu lộ tức giận vô cùng:
“Tiện nhân, ta thật không ngờ, các ngươi lén lút với nhau từ bao giờ?”
Không gian trong phòng tiếp tục nứt ra, thêm 4 cường giả hàng đầu của Mani giáo có mặt.
Đó là 2 vị sứ giả, Đại trưởng lão và Bạch hộ pháp.
Đại trưởng lão nhàn nhạt lên tiếng, ra vẻ rất chi là sùng bái:
“Cấm chế mà phu nhân bày ra thật cao cấp, lão phu nghiên cứu món này đã nhiều năm, tự nhận là nhân vật tinh thông nhất các thủ đoạn cấm chế trong giáo, vậy mà cũng phải mất rất nhiều công sức mới có thể phát hiện và phá hủy được, thật là hổ thẹn!”