Chương 70: Gian tế

Câu chuyện mà Thuyết và Nhất Không trao đổi nãy giờ, 2 nàng cũng đã nghe hết, bất giác Berdina hỏi Lan:

“Chị Lan ơi, nếu ngày sau ngài Thuyết trở về Thánh giới, chị có về cùng không, hay ở lại Trái Đất này, nghe họ nói chuyện thì nơi đó rất nguy hiểm, mà kẻ địch của anh ấy cũng không phải dạng vừa đâu.”

Lan phì cười:

“Đương nhiên là sẽ về, mà không chỉ mình chị, 3 người kia cũng sẽ đi, chúng ta đã hứa như vậy từ ngày mới về chung sống rồi. Nói chung dù biết nguy hiểm nhưng vẫn sẽ đi.”

….

Trở lại bữa cơm, Nhất Không chỉ ăn 1 bát cơm trắng và rau luộc, không đả động gì tới thịt cá trên mâm, Thuyết thấy vậy cũng không nói gì.

Thuyết đột nhiên hỏi:

“Ta nghi ngờ trong giáo có gian tế trà trộn, trận pháp thủ hộ mạnh mẽ như Bát Phương Kim Cang Trận, vậy mà tan vỡ và sụp đổ chỉ sau 1 đợt công kích, rồi thì nơi ta bế quan, vốn được bố trí cấm chế rất cao cấp, vậy nhưng năm đó vẫn bị bọn chúng phát hiện.”

Nhất Không cũng nghiêm nghị:

“Thuộc hạ cũng từng suy nghĩ về điều này, ngày đó thuộc hạ là một đội trưởng nhỏ bé, nên không hiểu nhiều về sự bố trí của các cao tầng, nhưng trong quá trình chiến đấu, chiến đoàn 2 của Bạch hộ pháp đã không tham chiến, và không phối hợp với 3 chiến đoàn còn lại.”

Thuyết trầm ngâm: “4 vị Hộ pháp: Tử, Bạch, Kim, Thanh, lần lượt chỉ huy 4 chiến đoàn, ý ngươi như vậy là đang ám chỉ Bạch hộ pháp?”

Nhất Không hoảng sợ, buông bát cơm đang ăn dở và quỳ xuống:

“Thuộc hạ không dám vu oan cho ai cả, thuộc hạ chỉ nói ra điều mình tận mắt chứng kiến.”

Thuyết lườm và ra lệnh:

“Đứng lên và ăn cơm tiếp đi, nói thật ta cũng có ý nghi ngờ ả ta, bởi vì chỉ có ả, cùng với Hoàng sứ giả, và Đại trưởng lão, là đều có mặt khi tham gia bố trí cấm chế và trận pháp.”

Nhất Không quả quyết:

“Hoàng sứ giả và Đại Trưởng lão năm đó đã hy sinh rồi ạ, lúc giáo chủ tự bạo, họ cũng đã trọng thương nặng nề, khó bề qua khỏi. Sau đó thì cũng không kháng cự được bao lâu.”

Thuyết gật gù:

“Giờ nghe ngươi nói chiến đoàn 2 của Bạch hộ pháp không tham chiến, vậy thì đích thị nó là gian tế rồi.”

“Giáo chủ, người có biết vì sao Đế quốc Echeamanas lại bất hòa và đối địch, luôn tìm cách tiêu diệt giáo ta không, theo thuộc hạ được biết, tổ sư sáng lập giáo ta trước kia từng là bề tôi, tướng lĩnh dưới quyền của vị Hoàng đế đời đầu của họ, nhưng chúng ta cũng đâu xâm phạm gì tới lợi ích của Đế quốc Echeamanas.”

Thuyết cười nhếch mép:

“Bọn chúng xưa nay luôn nhìn chúng ta bằng ánh mắt cao ngạo của kẻ bề trên, xem chúng ta như một đám tôi tớ thấp kém, nhưng sau khi ta lên làm giáo chủ, thực lực của Mani giáo tăng mạnh, không ngừng sản sinh cường giả Chân Tu, điều này làm chúng rất khó chịu.”

“Hơn nữa, chúng vẫn luôn muốn tìm kiếm 1 môn công pháp tên là Tử Phong Bảo Điển đã bị thất lạc, khi ta mới lên ngôi giáo chủ, bọn chúng đã cử người tới hỏi về vấn đề này.”

“Nhưng mà khi đó, cả ta và toàn thể cao tầng trong giáo đều không một ai biết tới chuyện công pháp, bọn chúng nói công pháp đó trước kia là phần thưởng mà vị Hoàng đế đời đầu của bọn chúng ban cho tổ sư sáng lập của giáo ta, nhưng vì bản gốc bên Đế quốc bị mất, nên chúng ôm hy vọng chúng ta vẫn lưu giữ bản sao.”

“Thật nực cười, ngay cả lão giáo chủ lúc truyền lại ngôi vị cho ta, hay lúc ngài ấy hấp hối rồi nhắm mắt ra đi, còn dặn ta nếu ngày sau có điều kiện, thì tìm về công pháp này.”

“Giáo ta kể từ khi tổ sư sáng lập, truyền đến ta, đã là đời giáo chủ thứ 9, mà vị giáo chủ thứ 4 từng bị vẫn lạc trong hiểm địa, chết mất cả xác, có lẽ ngài ấy đã ôm bí mật về công pháp Tử Phong Bảo Điển đi cùng rồi.”

Nhất Không tiếp lời:

“Như vậy đám người này chấp niệm quá lớn, giáo ta dù bị diệt từ lâu, mà tới nay chúng vẫn tiến hành truy bắt đệ tử cũ của giáo.”

Thuyết nốc một ngụm rượu, 2 mắt long lên sòng sọc, chửi thề:

“Đám khốn kiếp, ta và chúng thề không đội trời chung!”

Cơm nước xong xuôi, ngồi tại phòng khách, Thuyết bảo:

“Chuyện ta chọc giận Thiên đạo, cuối cùng đã bị đại năng trên Thánh giới cảm ứng được, ngoài ngươi ra, không biết còn ai tới Trái Đất nữa không?”

Nhất Không động viên:

“Tu sĩ Thánh giới tới các thế giới thấp hơn, đều vì ham hố tài nguyên nơi đó, nhưng thuộc hạ đã xem qua, hành tinh này chẳng có gì giá trị, Giáo chủ đừng lo.”

“Với cả khoảng cách xa xôi vô cùng, Chân Tu bình thường cũng di chuyển mất khoảng 25 năm, thì Thánh Đế cũng phải mất tới 500 năm, nếu dùng phi thuyền để di chuyển, thì lượng tài nguyên Thánh thạch phải tiêu hao cũng rất lớn, e rằng không nhiều người mặn mà.”

“Thuộc hạ sở dĩ tới đây nhanh như vậy, là nhờ sư phụ ra tay hỗ trợ.”

Thuyết lim dim mắt, gật gù:

“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu Cấm Kỵ muốn tới đây thì sao?”

Nhất Không bình tĩnh giải đáp:

“Giáo chủ cẩn thận là tốt, nhưng người có phần lo lắng thái quá rồi, với thực lực và bản lĩnh của các tồn tại Cấm Kỵ, họ có thể trực tiếp hàng lâm từ Thánh giới tới Trái Đất chỉ trong khoảnh khắc, không cần mất 1 ngày đêm như thuộc hạ đâu.”

“Nếu từ hôm qua tới bây giờ mà không có gì khác thường, vậy thì xem ra các vị ấy cũng không chú ý tới hành tinh này.”

Thuyết nghe phân tích và kiến giải như vậy, hắn cũng đồng tình, quả thật đúng là Cấm Kỵ như mối tình đầu của hắn, nàng có thể tới Trái Đất này chỉ trong nốt nhạc, còn đây thì sau 1 ngày đêm, chẳng có vấn đề gì, vậy xem ra có thể yên tâm rồi.

Thuyết trầm ngâm:

“Ta vốn định phân phó ngươi trở Thánh giới, tìm kiếm nhân thủ trước kia của Mani giáo, những ai còn nhiệt huyết thì chiêu mộ trở lại, nhưng xem chừng việc này bất khả thi. Thánh giới quá rộng lớn, người ta lại lẩn trốn và thay đổi thân phận, khác gì mò kim đáy bể.”

Nhất Không nghe tới đây thì 2 mắt sáng lên, vội nghiêng mình chắp tay:

“Xin giáo chủ phân phó, thuộc hạ nguyện cúc cung tận tụy, không ngại bất cứ việc gì.”

Thuyết nghe vậy thì hỏi lại: “Tốt lắm, tu vi của ngươi là gì?”

Nhất Không khảng khái đáp:

“Bẩm, thuộc hạ hiện tại mới chỉ là Thánh Đế Đỉnh Phong, tiệm cận Chân Tu”

“80 vạn năm trước ngươi là Thánh Vương Trung Kỳ, vậy mà hôm nay đat được thành tựu như vậy, cơ duyên đạt được chắc không nhỏ, bởi vì tiến bộ như vậy không nhiều người làm được đâu, nhiều người mất hàng triệu năm để đột phá 1 tiểu cảnh giới ở Thánh Tông và Thánh Đế.”

Nhất Không hồ hởi và tự hào:

“Thuộc hạ may mắn được sư phụ chỉ cho truyền thừa của 1 vị cao tăng đạt tới Chân tu, mất mạng vì đột phá Cấm Kỵ thất bại, vừa hay vị đó cũng cùng linh căn giống thuộc hạ.”

“Có nhẫn trữ vật hoặc không gian pháp bảo nào không, đưa đây.”

“Ồ, thứ này đơn giản mà, giáo chủ cứ tùy ý lựa chọn.”

Nhất Không nói rồi hào sảng và cung kính đưa lên vài cái nhẫn trữ vật, thứ đồ này dễ kiếm, dễ mua, giá cũng rất rẻ, mà hắn cũng hiểu tình cảnh của Thuyết.

Thuyết lấy 2 cái nhẫn, bỏ 50 triệu Hoàng thạch vào trong 1 cái rồi đưa cho Nhất Không.

“Trong này là 50 triệu Hoàng thạch, người cầm lấy, tới 1 thiên hà nào đó gần đây, đột phá Chân Tu đi, dù gì thì tạm thời ta cũng chưa thể trở về Thánh giới ngay được.”

Nhất Không trợn tròn mắt, lắp bắp hỏi:

“Giáo chủ, số tiền này quá lớn, ngài kiếm ở đâu vậy, phiến hạ giới này sao có thể sản sinh ra loại Thánh thạch cao cấp như thế?”

“Ngươi không cần bận tâm, cứ yên trí đi tu luyện đi, đừng nghĩ ngợi nhiều, ngươi tận trung với bản giáo, đây coi như khích lệ động viên.”

Nhất Không nhận lại nhẫn, đưa cho Thuyết 1 tấm lệnh bài màu hoàng kim.

“Đa tạ giáo chủ, người hãy giữ lấy tấm lệnh bài này, khi nào người cần, thuộc hạ sẽ lập tức có mặt.”

Thuyết nhận lấy lệnh bài, rồi dặn dò Nhất Không: “Tốt lắm, đi tu luyện rồi đột phá đi.”

Nhất Không thành kính gật đầu rồi biến mất, Thuyết lại chửi thề:

“Echeamanas và Amazon, chúng bây cứ chờ đó.”

Tối hôm đó, ăn cơm với vợ con, được nghe kể về chuyện lúc trưa, Murasaki hỏi hắn:

“Anh định chiêu mộ lại tàn dư của Mani giáo hay liên thủ với các thế lực khác, để trả thù Echeamanas và Amazon, vì nghe qua, thì em biết 2 nhà này thực lực rất mạnh.”

Lan vừa cho con bú vừa nói:

“Nếu chồng muốn mượn sức người thiên hạ cùng đánh, thì phải có rất nhiều tiền bạc và của cải, người xưa có câu: "Tướng vô tài, sĩ bất lai", nghĩa là người làm tướng mà không có của, thì dũng sĩ không bao giờ tìm đến.”

Haruko cũng cũng tiếp lời:

“Chị Lan nói đúng đấy, chính trị không phải cuộc chơi của con nhà nghèo đâu, chồng xem có bao nhiêu Thánh thạch rồi, cần xoay sở thêm bao nhiêu nữa.”

Berdina sợ Thuyết thiếu tiền, nàng khuyên nhủ:

“Anh xem, nếu có thể, lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, cũng là một cách hay đấy.”