Ngày hôm sau, tại một vùng tinh không ngoài rìa Hệ Mặt trời.
Không gian chợt gợn sóng, 1 thân ảnh đầu đội nón lá, thân mặc áo bào xanh lam, và khoác thêm chiếc áo cà sa màu nâu nhạt, chậm rãi xuất hiện, hai mắt hướng về Trái Đất với vẻ hào hứng, miệng lẩm nhẩm:
“Sự sống của tinh cầu này thật mạnh mẽ, không ngờ Lê giáo chủ năm đó vậy mà trọng sinh ở vùng hạ giới hẻo lánh này.”
Còn ai khác ngoài Nhất Không Đại sư!
Thần thức quét về Trái Đất, phát hiện một số khí tức của một số cường giả, các cấm chế và bình chướng bảo vệ.
“Hả, cấm chế Thánh cấp?”
Lời vừa nói xong, thân ảnh Nhất Không từ từ biến mất, cơ thể như hòa tan vào không gian xung quanh vậy.
Nơi hiện ra là trước cửa căn nhà của Thuyết.
“Hy vọng giáo chủ sống tại đây!”
Nói rồi, Nhất Không tiến lên gõ cửa, nhưng bây giờ tầm 10h sáng, Thuyết lúc này đang đi học trên trường, không có nhà.
Gõ cửa mãi mà không thấy ai trả lời, Nhất Không lẩm bẩm:
“Có lẽ chủ nhà đi vắng, đợi 1 lúc vậy.”
Nói rồi đứng đợi ngay chỗ tượng sư tử đá.
Xin nói thêm, từ ngày Thuyết trở nên nổi tiếng trên toàn thế giới, lượng người và phương tiện qua lại trước cửa nhà hắn nhiều hơn hẳn.
Chẳng mấy chốc mà Nhất Không bị người ta chú ý vì cách ăn vận của mình.
Mãi tới 12h trưa, Thuyết mới đi học về.
Nhìn thấy Thuyết, để chắc chắn đây là giáo chủ, Nhất Không liền: truyền âm thăm dò
“Lê Giáo chủ đó phải không?”
Thuyết thấy vậy thì ngạc nhiên vô cùng, vị hòa thượng này biết thuật truyền âm của tu sĩ ư, thật kỳ lạ, mà nhìn gương mặt Nhất Không, Thuyết cảm thấy ngờ ngợ, hình như đã từng gặp qua ở đâu đó, hắn chỉ chậm rãi hỏi lại:
“Vị Phật tử này, không biết …”
Nghe vậy, tức thì Nhất Không quỳ xuống, khóe mắt đỏ hoe, 2 tay kính cẩn:
“Giọng nói của ngài, sau bao năm vẫn vậy, thuộc hạ cuối cùng đã tìm được người. Giáo chủ, giáo ta thê thảm quá.”
Thuyết thấy vậy thì kinh hãi, không ngờ môn hạ của Mani giáo đã tìm đến tận cửa, như vậy thì nhiều khả năng những kẻ khác cũng có thể tìm được tới đây.
Bất quá hắn không hèn nhát tới mức không dám nhận người quen cũ.
“Đại sư, đứng lên đã, có gì từ từ nói. Nào, vào trong nhà.”
Thuyết kéo Nhất Không vào nhà, rồi lập tức đóng cửa lại.
Berdina và Lan đang dọn cơm, thấy có vị sư đi vào, cũng dừng lại, thái độ rất ngưng trọng.
Thuyết lúc này đứng yên giữa phòng khách, nghe Nhất Không vừa chắp tay vừa bẩm báo.
“Giáo chủ, thuộc hạ là Nạp Lan Tú Sa, vốn là nhân thủ của Chiến đường số 4, dưới quyền Thanh Ngưu Hộ pháp.”
Thuyết cau mày:
“Nạp Lan Tú Sa, năm đó là 1 viên đội trưởng, cũng là thiếu niên anh kiệt của giáo ta, bất quá so với năm đó, dung mạo và bộ dạng của ngươi đã thay đổi quá nhiều.”
Nạp Lan Tú Sa liền mạch trả lời:
“Trận chiến năm đó, sau khi giáo chủ tự bạo, quân ta trở nên hỗn loạn, hoàn toàn mất tinh thần, thế trận vốn đã tan vỡ từ trước, nay lại càng thêm bi đát, ngoài một số ít cường giả cấp cao, có thực lực mạnh mẽ và nhiều thủ đoạn thì may mắn chạy thoát, còn lại mọi người đa phần bị giết và bắt sống, ngay cả Thanh Ngưu Hộ Pháp vì thủ hộ cho mọi người mà tử trận, chết rất thê thảm.”
“Thuộc hạ lúc đó bị thương nặng, đã mất đi ý thức, may mắn được 1 vị cao tăng của Tĩnh Lâu Tự thương tình cứu mạng, nên mới còn sống tới ngày hôm nay, chứ nếu lọt vào tay của cường giả Đế quốc Echeamanas, thì ắt hẳn đã bị tra tấn tới chết rồi.”
Thuyết nghe tới đây thì thái độ trở nên giận dữ, hắn nghiên răng nghiến lợi.
“Lại là lũ chó Echeamanas, năm xưa cũng là chúng nó dẫn đầu liên minh tiêu diệt giáo ta.”
“Cả đám tiện nhân đảo Amazon nữa, 2 tụi này là đầu sỏ, tụ tập liên minh chống phá và đối địch với bản giáo.”
“Ta thề phải giết sạch, giết sạch!”
Thuyết cố tỏ ra bình tĩnh và lý trí:
“Tĩnh Lâu Tự, Đại Cồ Việt Đế quốc, Rừng Xa-uy, … rồi các tộc Thần Thú, Ma thú, đa phần tham chiến là vì bị khích bác và lôi kéo dụ dỗ, hoặc bị ép hoàn trả ơn huệ, chứ thật tâm bọn họ không có ý gây chiến, bổn giáo chủ có thể không tính toán với bọn họ.”
Nhất Không thấy giáo chủ nổi nóng, cố gắng khuyên nhủ:
“Giáo chủ bình tĩnh, đảo Amazon hành tung thần bí, còn đế quốc Echeamanas có quân đội đông đảo, số lượng Chân Tu cường giả của 2 nhà bọn chúng rất nhiều, lại quan hệ hữu hảo với nhiều thế lực, một khi đánh vào, chúng ta cần phải có một lực lượng hùng mạnh mới có thể áp đảo được.”
Thuyết híp mắt lại, trở nên trầm tĩnh lạ thường:
“Ta biết những gì ngươi vừa nói, đích thực với sức mạnh của ta và ngươi, tạm thời không thể đủ sức đánh lại lũ chúng nó.”
“E rằng phải trường kỳ kháng chiến.”
“Còn nữa, ngươi đã quy y cửa Phật, dù vẫn nặng lòng với bổn giáo, nhưng cũng nên dùng tên mà Phật môn đặt cho ngươi, như thế mới phải phép, pháp danh của ngươi là gì?”
“Bẩm, sư phụ đặt tên cho thuộc hạ là Nhất Không.”
“Được rồi, vậy từ nay về sau, sẽ gọi ngươi là Nhất Không Đại Sư”
“Nhất Không, mất bao lâu để từ Thánh giới tới Trái Đất này.”
“Bẩm, Chân Tu bình thường sẽ mất tới 25 năm, nhưng vì thuộc hạ được sư phụ là tồn tại Cấm Kỵ hỗ trợ, nên chỉ mất 1 ngày.”
Thuyết nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài, nhẹ nhàng cảm thán:
“Ở hành tinh này, ta có một người cha quá cố, nhưng đã mất từ năm ngoái, sinh thời ông ấy luôn muốn ta học hành thành tài, thế nên thay vì lập tức trở về Thánh giới, ta phải ở lại đây để thi xong tốt nghiệp cấp 3, cũng gần 2 năm nữa.”
Nhất Không động viên: “Giáo chủ nghĩ và làm như vậy là phải, thuộc hạ hoàn toàn ủng hộ, với tu sĩ như chúng ta, 2 năm chỉ như gió thoảng, chẳng đáng là gì.”
Thuyết như nhớ ra điều gì, hắn hỏi Nhất Không.
“Nhất Không à, ngươi có hay liên lạc với những cựu thành viên nào của Mani giáo không, hoặc có tin tức nào về họ không? Mà hiện đã là năm thứ bao nhiêu rồi?”
Nhất Không lắc đầu nói:
“Bẩm giáo chủ, hiện tại đã là năm thứ 3.724.876.216 của thời kỳ Ngũ Địa Thất Hải, tính ra trận chiến năm đó đã xảy ra cách đây chừng 80 vạn năm rồi.”
“Giáo ta sau khi bị diệt vong, chỉ có một số ít trốn thoát, để tránh tai mắt mật thám Đế quốc Echeamanas, mọi người đều phải mai danh ẩn tích, thay tên đổi họ, thậm chí tự hủy hoại dung mạo, đi lang bạt nơi xa, nên rất khó có thể tìm kiếm tung tích.”
“Nhưng nghe đồn có một số đệ tử của Mani giáo đã chạy trốn vào vùng hiểm địa Thổ Sa Phong Bạo ở bên kia vùng Đông Hải xa xôi.”
Thuyết nghe tới đây cũng giật mình:
“Cái gì, Thổ Sa Phong Bạo, nghe nói đó là vùng hiểm địa cực kỳ nguy hiểm, tương truyền dưới Cấm Kỵ không ai dám xâm nhập, nơi đó có vô số vùng cát lún, luôn rình rập rồi bất thình lình nuốt trôi sinh vật tiến vào, dù là Chân Tu cũng khó có thể thoát ra, nên nó còn có một tên gọi khác, đó là Sa Mạc Tử Thần.”
Nhất Không cũng tiếp lời:
“Đúng như lời giáo chủ nói, đó là một sa mạc rộng lớn ở bên kia bờ đại dương. Muốn từ Trung Thổ tới đó, phải băng qua vùng biển Đông Hải mênh mông, mà ở đó, ngoài cát lún đã rất nguy hiểm, còn có vô số bão cát, với sức gió cực mạnh, Thánh Đế cũng không chống cự nổi, có thể cuốn tu sĩ xấu số vào dòng chảy luân hồi, rồi nghiền chết trong đó.”
Thuyết thở dài:
“Không biết phải rơi vào tình cảnh nào mà bọn họ mới đi vào nơi nguy hiểm như thế, khi trở về Thánh giới, nhất định ta sẽ tới đó một chuyến.”
“Mà ngươi chỉ lộ tuyến giữa Trái Đất và Thánh giới cho ta.”
Nhất Không liền đáp ứng, lấy tay chỉ vào đầu mình, rút ra 1 tia linh hồn đưa cho Thuyết
“Đây là lộ tuyến giữa tinh cầu này và Thánh giới, xin gửi giáo chủ.”
“Ngay khi Thiên đạo ở nơi này dồn dập phẫn nộ, sư phụ của thuộc hạ đã cảm ứng được, người đã lập tức bảo thuộc hạ trở về phụng sự người, người mong chuyện năm xưa giáo chủ bỏ qua, Tĩnh Lâu Tự hoàn toàn không có ý đối địch với Mani giáo hay Hắc Ám Thần Điện, lần đó cũng là bất đắc dĩ, vì bị ép phải hoàn trả ân tình cho đảo Amazon.”
Thuyết thu vào người, rồi nói:
“Được, ta biết rồi, ngoài 2 nhà đầu sỏ kia, ta có thể không tính toán với những thế lực khác, ngươi ở lại đây uống rượu với ta, để ta cho dọn cơm.”
“Đa tạ giáo chủ, nhưng thuộc hạ lâu nay đã quen ăn chay, không uống rượu.”
“Được, tùy theo như ý ngươi.”
Một mâm cơm tươm tất được dọn lên, bất quá chỉ có Thuyết và Nhất Không ngồi ăn, còn Lan và Berdina ăn ở dưới bếp.