Chương 68: Quyết định

“Bẩm Thái Sư, mặc dù đã rất nỗ lực, chúng thuộc hạ đã tra tấn và sưu hồn những kẻ từng là đệ tử trước đây của Mani giáo, cùng với gián điệp thu thập thông tin ở các tổ chức khác, nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì, mong Thái sư cho thêm thời gian.”

Đáp lại lời khẩn cầu là một tiếng nói làm người ta rét lạnh tới thấu xương của Dương Tực.

“Hơn 1 triệu năm rồi mà các ngươi vẫn chưa thể tìm về công pháp bị thất lạc, ngươi bảo ta phải ăn nói sao với bệ hạ đây?”

Đầu dây bên kia tràn ngập sợ hãi:

“Xin bệ hạ và Thái Sư khai ân, việc này khó khăn vô cùng, kể từ khi vị giáo chủ thứ 4 của Mani giáo vẫn lạc khi đi vào hiểm địa cách đây 30 triệu năm, mấy đời giáo chủ về sau của họ đã không còn công pháp này để tu luyện nữa, thuộc hạ sẽ tiếp tục nghĩ cách, cho người tìm kiếm và điều tra thêm.”

Không muốn nghe lại những lời hứa hẹn đã quá quen thuộc này, Dương Tực gắt lên.

“Được rồi, ngươi có thể lui ra.”

“Đa tạ, tạ ơn Thái Sư!” – kẻ kia cảm ơn rối rít.

Dương Tực thở dài, lòng đầy phiền muộn, tự hắn cũng ý thức được việc này là quá khó.

60 triệu năm trước, có 1 vị lão tướng, cũng là khai quốc công thần của Đế quốc Echeamanas, sau khi giúp Thái Tổ Hoàng đế kiến lập nên giang san này, đã trở về quê cũ ở Trung Thổ lục địa, an hưởng tuổi già, và ở quê cũ, vị lão tướng bách chiến bách thắng khi xưa lại sáng lập lên 1 thế lực mới, gọi là Mani giáo.

Nhờ lập nhiều chiến công hiển hách, mà vị lão tướng đó được Thái Tổ Hoàng Đế ban tặng 1 trong 3 môn Chân Tu Công pháp của Hoàng tộc, tên là Tử Phong Bảo Điển, với lời răn là mỗi đời chỉ được truyền thụ cho 1 người duy nhất.

Đây quả là ân sủng cực kỳ to lớn khi đó, bởi đấy là 1 trong 3 bộ công pháp hùng mạnh của hoàng tộc Đế quốc, nghe đồn tu sĩ nếu luyện thành cả 3 bộ, có thể bước 1 chân vào cánh cửa Cấm Kỵ trong truyền thuyết.

Tiếc là bản gốc của Tử Phong Bảo Điển ở Đế quốc Echeamanas đã bị thất lạc hơn 1 triệu năm trước, cao tầng Đế quốc lúc này, vì “giấc mơ” kia, mới nhớ đến bản sao được truyền sang lục địa Trung Thổ từ quá khứ xa xăm.

Mà không thể nghi ngờ, các đời giáo chủ Mani giáo, chính là đối tượng bị chú ý nhiều nhất.

Nhưng các đời giáo chủ về sau, thậm chí còn không hề biết tới việc này, và chưa ai từng chứng kiến họ thi triển hay tu luyện môn võ công đó.

Mà người gần nhất từng thi triển nó, là vị giáo chủ đời thứ 4, đã táng thân trong hiểm địa cách đây 30 triệu năm.

Tất nhiên cao tầng của Đế quốc Echeamanas không tin vào điều này, bọn chúng vẫn luôn cho rằng Mani giáo nói dối.

Mani giáo có thực lực yếu hơn, lại mang tâm lý nhớ ơn tổ sư sáng lập, nên chưa bao giờ dám tỏ thái độ láo xược hay thiếu tôn trọng với Đế quốc Echeamanas, vậy nhưng trong mắt cao tầng Đế quốc Echeamanas, lúc đầu thì còn tỏ ra hữu hảo, nhưng sau mấy lần đòi bí kíp không thành, liên quay sang trở mặt, coi Mani giáo như một cái gai cần phải nhổ bỏ.

Cao tầng của Đế quốc Echeamanas gồm có:

Thái thượng hoàng Gycus: bế quan tìm tòi cảnh giới Cấm Kỵ từ lâu, không rõ thu hoạch.

Hoàng đế Darios: hay còn gọi là Darios Đại đế, là quốc vương đương nhiệm, Thống chế Đế chế, nắm giữ uy quyền tuyệt đối, đồng thời là Chân Tu cường giả rất có tiếng tăm.

Thái tử Zerzes: người kế vị, tu vi Thánh Đế Hậu Kỳ.

Thái sư Dương Tực: Chỉ huy lực lượng Cấm quân (quân bảo vệ kinh thành), phụ trách cả mảng tình báo, gián điệp, thu thập thông tin và là em họ của Darios.

Đại tướng quân Ressus: Tư lệnh các lực lượng quân đội, chịu trách nhiệm phòng thủ an ninh quốc gia hay viễn chinh xâm lược xứ người.

Đại tư tế Arsames: thầy tu phụ trách công tác cúng tế, lễ nghi, đồng thời cũng là 1 Pháp sư tài ba, đẳng cấp lên đến Chân Tu, rất giỏi về lý số (bói toán, chiêm tinh) địa vị cao quý vô cùng, có hẳn một ngôi đền sang trọng để làm việc và sinh hoạt.

Đại tổng quản Smertis: thái giám cao cấp nhất, hầu cận thân tín của Darios, chỉ huy đội cận vệ hoàng gia và lực lượng bảo an trên toàn quốc, quản lý cả việc thuế khóa, tài chính – ngân sách, thiên hạ vẫn quen gọi là Xưởng công, cũng là 1 vị Chân tu cấp cường giả.

Ngoài ra cường giả cấp Chân tu của Đế quốc Echeamanas còn có 2 vị Hộ pháp cao cấp, là vệ sĩ đặc biệt, luôn túc trực và chỉ nhận lệnh trực tiếp từ Gycus và Darios.

Như vậy, có thể thấy, với 8 cường giả cấp Chân tu, thì Đế quốc Echeamanas là một thế lực mạnh mẽ vô cùng, e rằng dưới Cấm Kỵ, hiếm có thế lực nào có thể sánh ngang.

Vậy mà 800 ngàn năm trước, chưa nói đến lực lượng của Hắc Ám Thần Điện và các thế lực đồng minh, mà lực lượng của Mani giáo còn mạnh hơn, riêng số cường giả cấp Chân tu, Mani giáo đã có trên chục người.

Có được thành tựu đó, phần lớn là nhờ công lao của Lê giáo chủ trong 20 năm cai quản, và 1 Mani giáo hùng mạnh, là điều mà cao tầng Đế quốc Echeamanas không hề muốn nhìn thấy, coi đó như một sự sỉ nhục, và cũng là dấu hiệu của việc công pháp không hề mất đi.

Sáng hôm sau, trên đại điện hoành tráng của hoàng cung, khi chỉ còn lại Darios và các quan lại chủ chốt, Dương Tực đã bẩm tấu những thông tin về sự việc của Thiên đạo tức giận ở nơi tinh cầu hẻo lánh kia.

Ngồi trên ngai vàng, Darios trầm ngâm hỏi:

“Dương ái khanh, chuyện này liệu có khả thi không, đấy chỉ là một phiến Hạ giới xa xôi và thấp kém, hiểm nguy chưa rõ, ở đó liệu có gì tốt, để bù đắp cho những nguồn lực phải hy sinh để thám hiểm tới đó?”

Đón ý của hoàng thượng, công công Smertis cũng hùa vào, giọng điệu the thé:

“Đúng vậy, theo ta thấy, chuyến đi này được không bằng mất, tốn kém vô cùng, số Thánh thạch cần chi là rất lớn, nếu những kẻ được phái đi nảy sinh lòng tham, chia nhau chiếm đoạt, thì coi như ….”

Đại tướng quân Ressus vốn là người hiếu chiến, ưa thích phiêu lưu mạo hiểm nên nhiệt tình ủng hộ.

“5 tên Thánh Suất mà thôi, đâu có gì to tát, với cả mấy chục năm qua, quân đội chúng ta chinh chiến giành rất nhiều thắng lợi, thu được chiến lợi phẩm không hề ít, hoàn toàn đủ khả năng để chi 100 triệu Thánh thạch làm nguyên liệu cho phi thuyền đi tới đó.”

Dương Tực ánh mắt lấp lóe:

“Bệ hạ, thần đã nghĩ kỹ, làm việc gì cũng có rủi ro, nhưng không vào hang sao bắt được cọp, kể cả tình huống xấu nhất, chúng ta mất 100 triệu Thánh thạch và 5 tên Thánh suất, quốc lực của chúng ta cũng không nghèo đi bao nhiêu. Hơn nữa, 5 đứa này đều là thành phần tinh nhuệ và trung thành, nên không đáng lo như lời Smertis công công nói.”

Đại tư tế Arsames im lặng từ đầu, nay mới lên tiếng:

“Vi thần tán thành chủ trương lần này, chi phí bỏ ra tuy khá lớn, nhưng nếu so với số chi ngân sách hàng năm của Đế quốc khoảng 4 tỷ 2, thì chẳng đáng là bao, với cả đây cũng là dịp tốt để mở mang, khám phá, xưa nay tu sĩ Thánh giới chúng ta đa phần xuống các phiến Tiên giới tầm bảo, Hạ giới quá thấp kém nên hầu như chẳng ai đi.

Ngoài ra, thần xem thiên tượng, thấy có vùng Hạ giới mờ ảo, khí linh cực mạnh xuất hiện, không rõ là vùng nào, nên nhân tiện lần này cho điều tra luôn.”

Là người tính toán chi li, tính cách vốn ki bo bủn xỉn, hay dùng dằng trước các việc lớn, nhưng thấy lợi nhỏ thì lại quên mình, Darios nghe 3 trong số 4 vị đại thần lên tiếng ủng hộ, hắn cảm thấy khá là khó xử trước tình huống này.

Đúng lúc này thì 1 cô con gái của hắn xuất hiện, đó là công chúa Artazostre.

“Phụ hoàng, con muốn tham gia chuyến thám hiểm này, cha đồng ý đi.”

Công chúa Artazostre là cô con gái rượu rất được yêu chiều, bởi cô ta được di truyền tính cách tàn bạo và độc ác giống cha và ông nội mình.

Trong lòng tuy đã có ý đồng ý nhưng ngoài mặt thì Darios vẫn làm ra vẻ từ chối.

“Artazostre, đây không phải là đi chơi đâu, con nên ở nhà cho ta, kiếm được thứ gì tốt, ta sẽ ưu tiên cho con.”

Cô con gái được thể làm nũng:

“Con không chịu đâu, cha không nghe thầy Arsames vừa nói sao, con cảm thấy đây là chuyến đi rất rất thích hợp với mình.”

Darios cố làm ra bộ mặt bất đắc dĩ:

“Được rồi, trẫm chuẩn tấu, công chúa Artazostre sẽ là trưởng đoàn thám hiểm, nhưng ngoài 5 Thánh Suất, cần phải có 1 vị Thánh Đế đi theo hộ tống.”

“Smertis, khanh hãy bố trí việc này.”

“Thuộc hạ tuân lệnh!” – công công Smertis hào hứng nhận lời.

Còn Artazostre nghe vậy thì xụ mặt, trước nay phụ hoàng luôn lo lắng thái quá cho ả, nên cô ta hiếm khi được ra tay tàn sát và hành hạ.

Bởi vì đám cao thủ hộ vệ thường ra tay xử lý trước khi cô ta kịp làm ra hành động rồi.

Nhìn gương mặt khó coi của con gái, Darios cũng đoán được lý do, hắn chỉ cười:

“Tu vi Thánh Vương của con còn quá thấp, nói thật ta không yên tâm, cẩn thận là hơn.”

Darios tuy bẩn tính, nhưng phải thừa nhận, hắn là người cực kỳ cẩn trọng.

Một lúc sau, một phi thuyền Thánh cấp 9 sao khởi hành, nhằm hướng Trái Đất lao vọt đến.

Thời gian di chuyển ước chừng 500 năm.

Nếu dùng phi thuyền cấp Chân Tu, thì chỉ mất 1 tháng thôi, bất quá Đế quốc Echeamanas có mỗi 1 cái, và chỉ dùng cho trường hợp khẩn cấp, liên quan đến an nguy của Hoàng gia.

….

Thuyết lúc này đã trở về Trái Đất, trở về bên vợ con, mà không biết đã có những tồn tại cao cấp ở Thánh giới đang nhắm đến.

Tạm gác những suy nghĩ về những con chữ thần bí sang một bên, dường như chúng cũng không gây hại gì cho bản thân, Thuyết chơi đùa bên con nhỏ sau mấy ngày xa cách.

Cuộc sống yên ả bình lặng lại tiếp diễn, hàng ngày lên trường đi học, tối về nghiên cứu, hoặc tu luyện võ công.