Tại 1 vùng sơn mạch hẻo lánh ở lục địa Trung Thổ, có một ngôi chùa cổ lão và sâm nghiêm, hình bóng như ẩn như hiện giữa các rặng núi non hiểm trở, sương khói lượn lờ vây quanh, như tô điểm thêm cho sự thần bí.
Chùa nằm ở lưng chừng núi, tựa mình vào những vách đá treo leo, xen giữa những cây cổ thụ, mà đứng ở chùa, nhìn lên trên, còn có thể loáng thoáng trông thấy vài hang động nữa.
Trong 1 hang động lúc này, 1 lão tăng trong bộ áo cà sa cũ kỹ, râu và lông mi đã bạc trắng, đang nhắm mắt tọa thiền, bỗng từ từ mở ra đôi mắt già nua của mình.
“1 phiến Hạ giới, không biết ai lại 2 lần chọc giận nó chỉ trong 1 ngày.”
Lẩm nhẩm một lời, ánh mắt của vị lão tăng đã xuyên thấu vô tận tinh không, trực tiếp nhìn đến khung cảnh Thuyết vừa đánh chạy Thiên đạo, vừa ra tay cứu mạng gia chủ Kevin ở Trái Đất.
“Mani giáo chủ năm đó là tuyệt thế anh tài, anh hùng xuất thiếu niên, lão nạp bội phục vô cùng, lần đó nếu không phải vì hoàn trả 1 đại ân tình cho cố nhân, thì Tĩnh Lâu Tự chúng ta cũng không muốn đứng về phía đối địch, càng không muốn ra tay tiêu diệt lão Điện chủ Quách Thánh Thiên.”
“Nay Mani giáo chủ sống lại, phong thái năm xưa, không hề suy giảm, quả là kỳ nhân.”
Nhẹ nhàng cảm khái, vị cao tăng liền nhẹ động ý niệm.
Tức thì, trước cửa hang núi, một vị tăng nhân dáng vẻ trung niên, nghiêng mình kính cẩn, thành kính chắp tay hướng về phía trong, như đang chờ đợi mệnh lệnh sắp được giao phó.
“Bẩm Cấm Kỵ, thầy cho gọi con ạ.”
Đáp lại là một lời nói nhẹ nhàng của vị sư già đang ngồi thiền trong hang:
“Nhất Không, con là đệ tử xuất sắc nhất mà ta từng thu nhận, nay Lê giáo chủ đã sống lại ở 1 vùng Hạ giới, con hãy trở về tiếp tục phụng sự cho ngài ấy.”
Vị tăng nhân nghe vậy, đồng tử mở to, liền quỳ xuống, khóe mắt đỏ hoe, từ từ vái lạy:
“Học trò xin bái biệt, ân tình thầy từng cứu mạng và chỉ dạy, con đời đời khắc ghi.”
Đáp lại là một khối ngọc bội từ trong hang bay ra, rơi xuống tay Nhất Không.
“Đây là Li Pháp Ngọc, có thể né tránh các quy tắc của thế giới, con hãy cầm lấy giữ bên mình, mong con sau này, dù ở đâu, hãy cố gắng sống tốt, nếu có thể thì hạn chế sát sinh.”
“Cảm tạ thầy, lời thầy dạy, con sẽ mãi ghi nhớ.”
“Đi thôi!” – lão tăng nhẹ nhàng cảm khái, lực lượng hùng mạnh tác động vào không gian.
Điều Thuyết từng lo lắng không phải không có cơ sở, việc làm cho Thiên đạo của Trái Đất nổi giận, quả nhiên gây nên động tĩnh, khiến các đại năng ở các thế giới bên trên chú ý.
Mà không phải chỉ có ngôi chùa cổ ở Trung Thổ lục địa khi nãy ….
Phủ Thái Sư - Đế quốc Echeamanas - Lục địa Tây Sa - Thánh giới.
Một dinh thự bề thế, oai nghiêm, với khuôn viên rộng lớn, thể hiện sự oai phong của một trong những quan chức hàng đầu của 1 đế quốc sừng sỏ của Lục địa Tây Sa (vùng đất với địa hình chủ yếu là sa mạc và cao nguyên, nằm ở phía Tây của Thánh giới).
Bên trong dinh thự là những bức tường lớn, chống bằng cột đá, và trồng một khu vườn to đẹp như Vườn địa đàng, trang trí bằng đủ các loại cây xanh và hoa cỏ, cùng một hệ thống mương dẫn và vòi phun nước đồ sộ, nhìn như một kỳ quan vậy.
Đế quốc Echeamanas này là 1 Chân Tu cấp thế lực hùng mạnh, sở hữu gần 10 cường giả cấp Chân Tu, và cũng là 1 trong các thế lực cự đầu dẫn dắt liên minh tiêu diệt Mani giáo xưa kia.
Mà gia chủ của tòa dinh thự này, cũng là 1 trong những quan chức hàng đầu của chính quyền đế quốc, không thể nghi ngờ là 1 vị Chân Tu cấp cường giả hàng thật giá thật.
Người này bề ngoài nho nhã, áo khăn chỉnh tề, dáng vẻ trung niên, phong thái ung dung, lưng tựa vào ghế, 2 mắt lim dim, đang thư thái ngồi hưởng thụ sự khoái lạc trong thư phòng xa hoa vô cùng.
Và ở phía dưới bàn làm việc của y, là 2 người phụ nữ xinh đẹp đang trần như nhộng đang thay phiên nhau bú mút con c-c to như dùi cui của hắn.
Tên hắn là Dương Tực, Thái sư đương triều của Đế quốc Echeamanas.
Bất chợt 1 lệnh bài truyền tin trên mặt bàn làm việc rung lên, đầu bên kia là 1 Thánh Đế cường giả, trưởng bộ phận Thông tin và Tình Báo, cũng là 1 kẻ bề tôi của hắn.
“Bẩm Thái Sư, tiểu nhân có chuyện cần bẩm báo.”
Dương Thái sư nghe vậy, cơn sung sướng bỗng dưng bị ngắt quãng, ham muốn xuất tinh chợt lặn mất, hắn tức thì mở 2 mắt ra, chỉ nhàn nhạt trả lời:
“Nói đi!”
Đầu bên kia vội vàng đáp lại:
“Bẩm, chúng thuộc hạ gần đây phát hiện được sự nổi giận của Thiên đạo ở 1 một thế giới cấp thấp, vô cùng xa xôi.”
Dương Tực tỏ ra bình tĩnh, chầm chậm đáp: “Hửm, chỉ có vậy thôi sao?”
Tên thuộc hạ vội trả lời:
“Nhưng kỳ lạ ở chỗ, Thiên đạo 2 lần nổi giận liên tiếp, khoảng cách giữa 2 lần là nửa ngày, và cách đây gần nửa năm, Thiên đạo ở đó cũng từng nổi giận lôi đình, giống như phát hiện ra một tồn tại nguy hiểm đe dọa tới nó vậy.”
“Bình thường các tu sĩ ở các thế giới cấp cao hơn vẫn xuống thế giới cấp thấp vơ vét tài nguyên, và cũng không ít lần họ làm ra hành vi chọc giận Thiên đạo tại nơi đó.”
“Nhưng thường họ không chủ định trêu vào Thiên đạo, và trước nay cũng chưa bao giờ có 2 lần Thiên đạo nổi giận cách nhau có nửa ngày, nhất là đó lại là 1 phiến Hạ giới xa xôi, đẳng cấp thấp kém vô cùng, điều kiện tu luyện rất ngặt nghèo, bọn người ở đó chỉ tu luyện tới Luyện Hư là tối đa.”
“Cho nên thuộc hạ suy đoán phiến Hạ giới này có điều gì đó bất thường, vì thế mới mạo muội quấy rầy Thái Sư, mong ngài có chỉ đạo để xử lý tình huống.”
Dương Tực nghe vậy, liền ngồi thẳng dậy, ra hiệu cho 2 phụ nữ đang quỳ phía dưới dừng bú liếm, 2 mắt hắn nhắm nghiền lại, bộ dạng trở nên âm u, đáng sợ vô cùng.
“Đạo học xưa nay không đường tắt,
Nhà tranh vẫn xuất hiện hiền tài”
Nhẹ nhàng ngâm 2 câu thơ, ý tứ của Dương Thái sư đã quá rõ ràng, ám chỉ đất sỏi có chạch vàng, thái độ hắn lập tức trở nên quyết đoán, hắn hỏi tên thuộc hạ một cách dồn dập.
“Vùng Hạ giới đó tên là gì? Mất bao lâu để từ đây tới đó? Trước đây chúng ta đã từng tới đó thám hiểm bao giờ chưa? Ngoài ta ra, các vị khác đã biết chưa? Các thế lực khác có biết chuyện này không? Phản ứng của bọn chúng như thế nào? Đã làm ra hành động gì rồi?”
“Trả lời ngay không được ấp úng!”
Thoáng qua một vài lời hắn nói với thuộc hạ, có thể thấy nếu đối đầu với Dương Tực, thì hắn là một kẻ địch vô cùng nguy hiểm và đáng sợ.
Hiển nhiên thân là một trong Tứ trụ triều đình, có thể ngồi lên một trong những chức quan cao nhất trong bộ máy chính quyền của một thế lực sừng sỏ như Đế quốc Echeamanas, kẻ này ắt phải có thực tài, không chỉ mạnh mẽ về chiến lực, mà còn giỏi về tâm cơ, và rất quyết đoán khi hành động.
Chứ đừng chỉ nhìn vào căn nhà to, rồi khu vườn đầy hoa lá, ra vẻ gần gũi với thiên nhiên, rồi hành vi tận hưởng khoái lạc tình dục, mà xem thường hắn. Tất cả đó chỉ là lòe bịp, che mắt người đời.
Tên thuộc hạ dường như đã quen với tác phong làm việc này của Dương Tực, trả lời vô cùng trôi trảy, rất liền mạch, rõ ràng.
Không chỉ trả lời vào câu hỏi của Dương Tực, mà tên bề tôi còn cung cấp thêm một số thông tin và con số thống kê khác, có thể thấy lề lối làm việc hết sức chuyên nghiệp.
“Bẩm Dương Thái Sư, đó là một tinh cầu xanh nhỏ bé, qua thăm dò của các thiết bị máy móc, thì phát hiện nó mới hình thành được 4.6 tỷ năm, dân số ước chừng 8 tỷ người, đa phần đều là lũ phàm nhân hạ đẳng.”
“Qua điều tra từ kho dữ liệu, nhật ký hành trình, thì tu sĩ Thánh giới trước nay chưa từng tới thám hiểm và khám phá các vùng đất dưới Hạ giới nói chung và một nơi thấp kém như vậy nói riêng, nên tạm thời nó chưa được đặt tên, mặc dù 65 triệu năm về trước, từng ghi nhận cường giả Thánh giới vẫn lạc ở đó.
“Bất quá đám tu sĩ tử nạn này tu vi không quá cao, chỉ là Thánh Suất mà thôi, nghe nói là trong 1 chuyến thám hiểm ở một thiên hà gần đó, vì ăn chia bất hòa nên đoàn thám hiểm đã phát sinh mâu thuẫn nội bộ, bọn chúng đánh giết lẫn nhau, một đám tu sĩ kia trong lúc trọng thương hấp hối, đã trốn tới hành tinh này rồi đa phần táng thân luôn tại đó.”
“Khoảng cách từ Thánh giới tới nơi đó quá xa, nên chỉ các thế lực từ Thánh Đế trở lên mới có khả năng phát hiện động tĩnh. Từ đế quốc của chúng ta, nếu sử dụng phi thuyền cấp Chân Tu, thì ước chừng mất khoảng 25 năm thời gian phi hành, còn các phi thuyền Thánh cấp 9 sao, thì mất chừng 500 năm.”
“Vụ chấn động này thu hút nhiều sự chú ý của các đài quan sát, nên nhiều thế lực khác họ cũng biết, bất quá phản ứng của các bên chưa rõ ràng, đa phần là bỏ qua, vì ngại khoảng cách quá xa xôi, chi phí tới đó cũng rất tốn kém, cũng như Hạ giới xưa nay quá mức thấp kém, Thánh giới chưa bao giờ thèm đếm xỉa.”
“Thông tin này được báo cáo với Dương Thái Sư đầu tiên ạ, đồng thời đang được chuẩn bị để báo cáo với 3 vị quan chức kia.”
Dương Tực nghe tới đây, nhàn nhạt trả lời.
“Nhà ngươi làm việc cẩn trọng, chu đáo, thưởng thêm 120 ngàn Thánh thạch vào tiền lương tháng này. Ngoài ra, thông báo ngay với lực lượng Trinh sát, lập tức chọn lấy 5 Thánh Suất tinh nhuệ, chuẩn bị đầy đủ vật tư trang thiết bị thám hiểm, sẵn sàng chờ lệnh!”
Đầu dây bên kia hào hứng đáp lại:
“Đa tạ Thái sư ban thưởng, thuộc hạ sẽ cho triển khai ngay.”
Tưởng như vậy đã xong, bất giác Dương Tực lại hỏi thêm:
“Còn nữa, việc điều tra tung tích Tử Phong Bảo Điển có tiến triển gì không?”
Tên Thánh Đế nghe vậy thì chột dạ, lí nhí trả lời, bởi chuyện này là tâm bệnh bấy lâu, dù hắn và đám nhân viên đã rất cố gắng, nhưng gần như chưa có tí thành tựu nào.