Giáo chủ Trần Anh Tuấn nghiêm nghị nhìn con trai mình:
“Con trai, mau nói cho ta biết, rốt cuộc là có chuyện gì? Sao con lại dẫn người ngoài vào giáo ta, rồi sao con lại đả thương nhiều anh em như vậy?”
Thế Anh ung dung đáp:
“Cha à, những người này đều là bằng hữu của con, con nghe nói cha tin lời gian tặc, định truyền ngôi vị giáo chủ cho người không xứng đáng, nên con nhờ họ tới hỗ trợ.”
Rồi Thế Anh tiếp tục ra vẻ vô tội:
“Những thị vệ kia vì mù quáng, muốn cản đường con, vì thế có phát sinh một số giao tranh không đáng.”
“Cha à, cha tuổi tác đã cao, sức khỏe lại không tốt, ngôi vị giáo chủ cha ngồi cũng đã lâu, sao cha không lùi về phía sau, nhường lại vị trí đó cho người trẻ tuổi khỏe mạnh đảm đương? Xét trong 3 ứng cử viên, Hoa Dương tiểu muội tuổi đời còn trẻ, tính tình bốc đồng nông nổi, khó có thể đảm đương trọng trách, còn sư huynh Khánh Văn thì trúng độc khó chữa, bất tiện trong sinh hoạt và làm việc.”
“Chỉ còn mỗi con là hội đủ các yếu tố cần thiết, cớ sao cha cứ dùng dằng, khất lần, mãi không chịu chỉ định con làm người kế vị?”
“Cũng vì cha chần chờ không quyết, mà 3 huynh đệ lâu nay bằng mặt nhưng không bằng lòng, trong bóng tối âm thầm mưu tính, đấu đá lẫn nhau. Vì thế cho nên, hôm nay “
Thế Anh nói tới đây, giáo chủ Trần Anh Tuấn không thể tiếp tục chịu đựng, mắng to:
“Đủ rồi!
“Đồ nghịch tử!”
“Ta thật không ngờ!
“Ha ha ha!”
“Phốc!”
Tiếp tục nôn máu, sắc mặt Trần Anh Tuấn đã tái nhợt, tình thế có vẻ nghiêm trọng vô cùng, thuộc hạ bên cạnh phải mau chóng dìu lấy.
Chỉ tay chỉ về phía Thế Anh, giọng Trần Tuấn run run:
“Thế Anh, con có biết không? Ta vừa lệnh Hoàng tả sứ tới gọi con đến, định giao lại ngôi vị Giáo chủ đời thứ 9 của Mani giáo cho con, nào ngờ con lại mượn nhờ ngoại nhân, dẫn họ vào giáo, mưu tính tranh quyền đoạt vị.”
“Sao con không thể đợi thêm một lát nữa, con nóng lòng đến vậy sao?”
Thế Anh nghe cha nói vậy thì ngơ ngác, tỏ ra ngạc nhiên và dao động.
“Cha, những lời cha vừa nói là thật sao?”
Hoàng tả sứ cũng lên tiếng:
“Đúng vậy, lời giáo chủ là sự thật, giáo chủ vừa nhắn tôi tới gọi thiếu chủ lên điện để giáo chủ dặn dò, thì Thất trưởng lão vào báo cáo thiếu chủ dẫn ngoại nhân xông vào giáo.”
“Những người này là người của Huyết Ma Thánh Giáo, đây là thế lực tà đạo ác ôn, chuyên tu luyện máu huyết, trước kia từng có lần giao tranh với Mani giáo chúng ta, sao thiếu chủ lại giao du với bọn họ.”
Giáo chủ Trần Anh Tuấn lúc này buồn bã và thất vọng vô cùng:
“Sao con lại ngây thơ và ngu ngốc tin lời bọn họ, câu kết đưa họ vượt qua trận pháp phòng vệ, dẫn họ vào trong giáo?”
“Còn Ngũ trưởng lão và Bát trưởng lão, Thế Anh trẻ người non dạ đã đành, các ngươi thân là trưởng bối, sao lại không biết khuyên bảo, lại hùa với sai trái, làm điều phản nghịch.”
Ngũ trưởng lão nghe vậy liền cười hềnh hệch:
“Giáo chủ, thuộc hạ trước nay làm việc cho ngài, được ngài đối xử rất hậu, nhưng mà công tử hứa hẹn còn cho chúng thuộc hạ lợi ích lớn lắm, thấy công tử thân cô thế cô, không thể đấu lại Tống phu nhân, nên mới ra sức vì Thế Anh công tử, làm nên đại nghiệp.”
Đáp lại lời Ngũ trưởng lão là vô số lời mắng chửi của người Mani giáo.
“Vô liêm sỉ!”
“Như thế mà cũng nói ra được!”
Hắc Điêu sứ giả, đứng cạnh giáo chủ, lên tiếng:
“Người Huyết Ma Thánh Giáo, chúng ta trước kia tuy có xung đột nhưng cũng không quá lớn, có thể nói là nước sông không phạm nước giếng, mong các vị rời đi cho, chuyện nội bộ của Mani giáo, chúng tôi sẽ tự giải quyết.”
Đáp lại là tiếng cười ghê rợn từ Huyết Vọng - Đại trưởng lão Huyết Ma Thánh Giáo.
“Khặc khặc khặc, đâu có dễ như thế, Huyết Ma Thánh Giáo chúng ta lặn lội đường sá xa xôi tới đây, đâu thể cứ thế mà tay không đi về được.”
Giáo chủ Trần Anh Tuấn nghiêm mặt:
“Rốt cuộc các người muốn thế nào?”
1 tên dáng người cao gầy, làn da trắng bệch và tái nhợt, miệng lởm chởm đầy răng nhọn, cất lên giọng nói âm u, hắn chính là Huyết Cuồng - Giáo chủ Huyết Ma Thánh Giáo.
“Ha hả, lão Trần à, bổn Giáo chủ thấy thể trạng của ngươi hiện rất xấu, ngươi đã già yếu như vậy, thì lập tức nhường lại ngôi vị cho Thế Anh công tử đi, chúng ta sẽ không gây khó dễ gì cho các ngươi!”
Trần Tuấn nghe vậy thì giận dữ:
“Cuồng vọng, Huyết Ma Thánh Giáo các người là đang uy hiếp ta, các ngươi dựa vào điều gì, các ngươi xem thường Mani giáo chúng ta quá.”
Thế Anh cũng nài nỉ:
“Cha à, cha giao phó Mani giáo lại cho con đi, lúc nãy cha bảo cha chuẩn bị truyền ngôi vị giáo chủ lại cho con mà.”
Đáp lại là những lời đanh thép và dõng dạc của giáo chủ Trần Anh Tuấn:
“Súc sinh, mày câu kết với lũ tà ma ngoại đạo, vậy mà còn nói ra được những lời như vậy?”
“Toàn thể người Mani giáo nghe đây, Thế Anh câu kết với ngoại nhân, mưu đồ bất chính, còn đả thương đệ tử của giáo, bổn tọa quyết định tước bỏ tư cách người thừa kế của Thế Anh, và trục xuất hắn ra khỏi Mani giáo, từ nay về sau không dính líu gì tới sự vụ trong giáo, càng không được bước vào giáo nửa bước.”
“Ngũ trưởng lão và Bát trưởng lão, thân là trưởng bối, không biết bảo ban, biết sai cũng không can gián và báo cáo, lại vào hùa nối giáo cho giặc, niệm tình công trạng trước kia, nay tước bỏ toàn bộ chức vụ, trục xuất ra khỏi giáo, cùng Mani giáo không còn liên can.”
“Huyết Cuồng Giáo chủ, xung đột chưa quá to tát, ông hãy dẫn người của mình về đi.”
Mấy bà vợ xem tới cảnh này, thấy vậy liền bình luận:
“Giáo chủ hành động thật công tâm!”
“Có lẽ ông ấy vẫn niệm tình Thế Anh là con mình, với cả cũng e ngại Huyết Ma Thánh Giáo nên mới cố ý bỏ qua không truy cứu và trừng phạt, vì vậy mà ông ấy chỉ tước bỏ chức vụ và đuổi 3 người kia ra khỏi giáo.”
“Có lẽ là như vậy, thực lực của Huyết Ma Thánh Giáo không hề yếu, hơn nữa bọn chúng đã có chuẩn bị, nếu bạo phát thành chiến tranh tổng lực, thì Mani giáo cũng bị thiệt hại nặng.”
Còn ở trong phim, đáp lại lời của Giáo chủ Trần Tuấn, Giáo chủ Huyết Cuồng cũng phản bác lại, lời lẽ cứng rắn không kém:
“Buồn cười, Mani giáo các ngươi trong bóng tối làm sát thủ bấy lâu nay, sẵn sàng vì tiền mà giết hại người khác, đừng tưởng người ta không biết.”
“Vậy mà còn bày đặt, ra vẻ thanh cao, mắng chúng ta là tà ma ngoại đạo.”
Giáo chủ Trần Tuấn nghe vậy, liền rút trường thương ra, bộ dáng sẵn sàng xung trận.
“Bổn tọa nhắc lại lần cuối, người Huyết Ma Thánh Giáo mau rời đi cho!”
Toàn bộ đệ tử và cao tầng Mani giáo cũng lăm le vũ khí, chuẩn bị chiến đấu.
Đáp lại là tiếng cười khoái trá của đám người Huyết Cuồng, hắn liếm liếm môi nói.
“Khặc khặc khặc, bổn tọa cũng chướng mắt các ngươi lâu rồi, hôm nay cho các ngươi 2 lựa chọn, 1 là đầu hàng, tuyên thệ trung thành và làm việc cho Huyết Ma Thánh Giáo chúng ta, 2 là chấp nhận bị diệt môn!”
Thế Anh bên cạnh cũng lắp bắp kinh hãi:
“Huyết Giáo chủ, ngài nói vậy là sao? Giao kèo ban đầu của chúng ta chẳng phải là …”
Huyết Cuồng nhếch mép cười đểu:
“Ha hả, ngươi nghĩ bọn ta tốt bụng như vậy ư? Ngươi ngây thơ quá!”
2 tên cựu trưởng lão lúc này cũng chính thức lật mặt.
“Ngươi thân cô thế yếu, tài năng cũng bình thường, ngươi nghĩ gì mà bọn ta lại cam lòng đi theo phò tá, ha ha ha!”
Thế Anh lúc này chỉ biết ú ớ:
“Các ngươi, các ngươi, đồ ăn cháo đá bát!”
Rồi vội quay về phía Mani giáo.
“Cha ơi, cứu con vớ…”
Nhưng đã quá trễ, chữ “với” còn chưa kịp nói ra, 1 trảo của Đại trưởng lão Huyết Vọng đã xuyến thấu lồng ngực Thế Anh từ đằng sau, moi lấy trái tim nóng hổi còn đang đập.
“Rộp”
Trái tim bị bóp nát, toàn bộ máu huyết trên người Thế Anh như thác lũ tiến vào miệng của mấy tên huyết nhân đứng bên cạnh.
Chỉ trong phút chốc, từ một người tuấn tú khỏe mạnh, bỗng hóa thành thây khô, sinh cơ cạn kiệt, Thế Anh chết đến không thể chết hơn được nữa.
“Hương vị máu tươi thật tuyệt, ha ha ha, nếu không nhờ hắn, thì bọn ta cũng không dễ gì vượt qua trận pháp và cấm chế phòng thủ bên ngoài, khặc khặc khặc!”
Hoàng tả sứ rống giận, gào thét: “Thật là tà môn, tất cả chuẩn bị chiến đấu!”