Sau mấy hôm nghiên cứu đống tài liệu, Thuyết nghỉ ngơi một lát, hắn lặng lẽ thở dài, nghĩ về 1 năm về trước, hôm khai giảng vào lớp 10, chính ông Lâm (ba hắn) đưa đi, hằng ngày vất vả kiếm sống, Thuyết rất hiếm khi được ba đưa đi học, đa số toàn tự đi bộ, hoặc bạn bè tốt bụng cho đi nhờ.
Trên đường đèo hắn về, ông mua cho hắn bộ sách giáo khoa mới cóng, thêm ít đồ dùng học tập, cùng 1 cây kem, phải nói giây phút ấy Thuyết hạnh phúc tới nhường nào.
Nhưng đó cũng là lần cuối cùng hắn được cha chở đi mua đồ, bởi vì ngay hôm sau ông phải theo bạn lên công trình trên Hà Nội. Sau khi ra tù, tuổi tác cũng đã lớn, đi công nhân, các nhà máy họ không nhận, mà đi bảo vệ, thì thu nhập quá thấp, nên đi công nhân xây dựng, kiếm cũng khá hơn. Đợt đó ông đi Hà Nội được hơn 3 tuần thì tai nạn và bỏ mạng.
Từng là người lính vào sinh ra tử nơi chiến trường, có lẽ ông Lâm cũng loáng thoáng cảm nhận được điều sắp xảy ra với mình, tối hôm trước khi đi Hà Nội, ông dặn dò Thuyết:
“Con không học hành thành tài, lỡ cha có bề gì, cũng không nhắm mắt được”.
Năm ngoái Thuyết còn khá vô tư và ngây ngô, chưa hiểu hết ý nghĩa, nhưng giờ thì câu nói đó như một loại tâm bệnh, làm hắn cứ canh cánh trong lòng.
Nếu chỉ là thi đỗ một trường đại học top đầu trong nước, như Bách khoa, Ngoại thương, Kinh tế quốc dân, … thì ở miền quê này, được coi là một thành tích đáng nể, xem như là hoàn thành tâm nguyện của ông Lâm lúc sinh thời.
Nhưng với khả năng hiện tại mình, thì thành tích như thế quá thấp, mà nó cũng chỉ oai oai một tí ở vùng quê này thôi, chứ ở các thành phố lớn, hay các tỉnh có truyền thống hiếu học từ lâu như Nghệ An, Nam Định, Bắc Ninh, … thì điều đó cũng chẳng có gì to tát cả, chuyện bình thường mà thôi.
Nên đó là lý do Thuyết quyết tâm chơi lớn một trận, cho cả hành tinh này trầm trồ, công an hay tổ chức, cá nhân nào nghi hoặc, muốn điều tra theo dõi, cứ kệ họ.
“Nhưng kể cả dành được huy chương vàng Olympic Toán Quốc tế, thì nhanh nhất cũng phải 1 năm rưỡi nữa, mà Việt Nam hầu như năm nào cũng có người giành được, chưa kể anh hàng xóm Trung Quốc bên cạnh, năm nào đi thi, cả 6 thí sinh của họ đều giành huy chương vàng nữa cơ, thành tích khủng bố vô cùng.”
“Còn huy chương Field, thì sẽ tốn thời gian hơn, chưa kể Việt Nam cũng đã từng có người giành được, nay ta mà giành được, ở Việt Nam thì cũng nổi rồi, nhưng đối với thế giới không phải cái gì quá chấn động.”
Thuyết âm thầm toan tính, rồi liếc về đống tài liệu phía trước, mấy ngày nay hắn đã coi qua, trong 6 bài toán thiên niên kỷ chưa có lời giải, tạm thời hắn đã ngắm được 3 bài.
3 bài này, chỉ cần giải được 1 bài thôi, có lẽ cũng quá đủ rồi, khi đó trên Trái Đất này, còn ai không phục.
Ý tưởng thì rất hay, nhưng bắt tay vào thực hiện, mới biết nó không hề đơn giản, vì Vạn sự tự thông chỉ giúp Thuyết mau chóng nắm bắt, tiếp thu và lĩnh ngộ được kiến thức, còn đây là đi tìm lời giải cho những vấn đề chưa được giải quyết, chính xác thì là vận dụng những kiến thức có sẵn để tìm ra và chứng minh những điều mới.
Có thể nói quá trình này chính là sáng tạo, khó nhằn vô cùng.
Xưa nay người ta chỉ quen học lại những gì mà những người đi trước đã tìm ra, như thế đã rất vất vả rồi, nói gì tới cải tiến và sáng tạo thêm tri thức, đó là điều mà chỉ một số ít người mới làm được.
Nhìn Thuyết say mê và nghiêm túc học hành, các nàng cũng không ai dám tới quấy rầy hắn, thi thoảng thì nấu cho hắn nồi chè, hoặc bát canh giúp hắn tẩm bổ và giải tỏa mà thôi, rồi lại tiếp tục tu luyện, việc làm chủ Thánh lực và thuần thục các chiêu thức Thánh cấp cũng không phải việc dễ dàng.
Đi học được 2 tuần, Thuyết mang về giấy mời họp phụ huynh, ban đầu hắn định thuê 1 ông xe ôm nào đó, giả dạng làm họ hàng đi họp, nhưng Thảo lại kiên quyết đòi đi.
Họp phụ huynh thời nay, đa phần là giáo viên thông báo các khoản đóng góp mà thôi, việc đánh giá học lực, hạnh kiểm không còn sâu sát như xưa nữa. Biết nhà Thuyết hoàn cảnh, cô giáo Bích Ngọc còn lo hắn không xoay sở nổi khoản tiền cần nộp.
Ngờ đâu vào ngày họp, lại có một cô gái xinh xắn, da trắng, dáng ngon, ăn mặc sang trọng tới dự. Thấy Bích Ngọc đang đứng ở cửa lớp, cô gái đó tiến đến và chủ động lên tiếng:
“Chị có phải là Ngọc, chủ nhiệm lớp 11A2 đó không?”
“À, vâng, chị là …” Ngọc vừa trả lời, vừa ngầm đánh giá người đối diện, xét về nhan sắc lẫn chiều cao, cô ta đều vượt trội mình.
Cô gái nhẹ nhàng từ tốn: “Em tên Thảo, là một người bà con của bạn Thuyết, hôm nay tới họp phụ huynh cho bạn ấy.”
“Vâng, thế mời chị vào trong phòng, cũng sắp tới giờ rồi.”
Thấy Thảo ăn mặc sang trọng, đoán chắc là người có kinh tế, thế thì không lo Thuyết chậm nộp tiền như năm ngoái rồi, bất quá Ngọc cảm thấy ngờ ngợ, cô gái này trông khá quen, hình như mình đã nhìn thấy ở đâu rồi thì phải.
Chợt Ngọc giật mình: “Đúng rồi, cô ta là 1 trong 4 người phụ nữ trong bức ảnh thằng Thuyết khoe trên Facebook đợt trước, thảo nào nhìn quen quen, chỉ là hôm đó cô ta đeo kính đen nên phải để ý kỹ mới nhìn ra được.”
Buổi họp diễn ra khá suôn sẻ, đầu tiên là màn chào hỏi và giới thiệu sơ lược, tiếp đó là đánh giá sơ bộ về học lực và hạnh kiểm của từng học sinh.
Thấy Thuyết bị cô giáo phê bình là học lực bình thường, cần cố gắng nhiều hơn, ngoài ra cũng phải chú ý thái độ khi nói chuyện với giáo viên (chắc cô vẫn cú vụ hôm khai giảng), Thảo nghe mà mặt không biểu tình, vì nàng biết Thuyết của năm trước và năm nay là 2 thực thể khác biệt, cô giáo dùng dữ liệu của năm trước để đánh giá, sẽ không chính xác.
Bất quá thì Thảo vẫn lên tiếng bênh vực Thuyết:
“Vâng, cảm ơn cô giáo đã góp ý, em sẽ nhắc nhở bạn ấy, ở nhà bạn ấy cũng rất ngoan và chịu khó học hành.”
Ngọc nghe vậy thì âm thầm bĩu môi, ánh mắt không mấy thân thiện nhìn Thảo, trong lòng thầm chửi đồ lăng loàn mất nết, cặp kè với thằng trẻ ranh, còn ra vẻ.
Còn thằng trai bao kia, Ngọc cũng tò mò không biết hắn có ma lực gì mà quyến rũ được Thảo, kể ra thì cô gái này còn rất trẻ, tầm 25-27 tuổi thôi, độ tuổi khao khát yêu đương của người con gái, chứ không phải mấy quý bà hồi xuân, mà trông cô ta có vẻ cũng giàu nữa.
Chẳng lẽ cô ta thèm trai tới vậy?
Và cuối cùng, là tiết mục thông báo các khoản phải nộp, quỹ nọ quỹ kia, một số phụ huynh không mấy dư dả nghe tới đoạn này, sắc mặt có phần đăm chiêu, còn Thảo và nhiều người khác thì chuyển khoản nộp tiền ngay và luôn cho cô giáo.
Tan họp, một số phụ huynh nán lại chuyện trò, nhờ vả cô giáo để ý và sát sao tới con em mình, Ngọc thích cảm giác được tôn sùng này lắm, giống như mình đang đi ban phát vậy. Tuy nhiên lại không có Thảo trong nhóm người này, đơn giản vì Thảo cũng cảm nhận được ánh nhìn không mấy thân thiện và có phần khinh bỉ ở sâu trong mắt Ngọc.
Đùa chứ, Thảo cũng đã là tu sĩ, đâu phải là phàm nhân, trực giác là rất bén nhạy.
Nhìn Thảo đeo kính đen khi đi dưới sân trường, Ngọc càng chắc chắn cô ta là một trong 4 người phụ nữ trong ảnh. Nhưng khi thấy Thảo mở cửa một con Maybach đen tuyền mới cóng, khiến bao người trầm trồ, Ngọc vừa ngạc nhiên, vừa cảm thấy chua chua, tại sao cùng là con người, độ tuổi ngang nhau, mà cô ta lại hơn mình nhiều như thế?
Đời thật bất công!
Chiếc xe này là ông Sơn bố Thảo mới mua tặng nàng gần đây, nhờ có những điều chỉnh nhân sự hợp lý và áp dụng những lời chỉ dẫn của Thuyết, bất chấp tình hình kinh tế khó khăn chung, công việc làm ăn của doanh nghiệp ông gần đây liên tiếp gặp may, trúng liền mấy hợp đồng lớn với các đối tác nước ngoài, mấy đối tác này cũng là Thuyết bói được, biết họ đang cần thu mua sản phẩm, mà công ty ông Sơn lại chuyên sản xuất và cung ứng những mặt hàng này.
Cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy, người đi học, kẻ đi làm, kẻ thì tu luyện, còn Thuyết thì vẫn vùi đầu vào đống tài liệu, nhìn tập vở viết của hắn, đâu đâu cũng là chằng chịt những công thức khó hiểu.
Ròng rã hơn 1 tháng thời gian thực kể từ khi khai giảng, tức là đâu đó khoảng trên 50 tháng trong gia tốc trận (tức là 4 năm rưỡi) làm việc liên tục, Thuyết đạt được thành tựu đầu tiên.
Hắn đã giải được bài toán đầu tiên: Giả thuyết Hodge.
Vỡ òa trong sung sướng, hắn lao tới ôm chầm mấy bà vợ, các nàng cũng mừng rơi cả nước mắt, chúc mừng thành tựu của hắn.
Ngay sau đó, lời giải của bài toán này đã được Haruko tìm cách đưa tới Viện Toán học Clay
1 tuần sau, Viện Clay công bố lời giải và danh tính của Thuyết. Tuy nhiên họ còn phải thẩm định lời giải của hắn, việc này có thể mất hàng năm trời.
Tin tức này vừa ra, lập tức gây nên một cơn địa chấn khủng khiếp, nhiều người nghe mà bán tín bán nghi, không ai nghĩ rằng một học sinh cấp 3 có thể xử lý vấn đề hóc búa như vậy, nên nhớ đó là 1 trong những bài toán thiên niên kỷ đấy, không phải dạng vừa đâu.
Bất quá thì phóng viên khắp các trang tin lớn, cả trong nước lẫn quốc tế đều gấp rút có mặt tại Cao Phong, Hòa Bình, tìm cơ hội phỏng vấn Thuyết.
Còn Thuyết, ban ngày hắn vẫn lên trường đi học, tối về lại chui vào gia tốc trận tiếp tục các công trình đang dang dở, mục tiêu của hắn là phải giải được 3 bài.
Trả lời trước báo giới và truyền thông, Thuyết khiêm tốn:
“Trước khi có kết quả, cũng như tuyên bố chính thức của Viện Clay, tôi sẽ không đưa ra bất kỳ bình luận nào về việc này, đối với tôi, Toán học là một niềm dam mê, và tôi sẽ tiếp tục dành thời gian và công sức của mình cho lĩnh vực này.”
Sau đó, Thuyết phải bay vội sang tiểu bang Massachusetts, Hoa Kỳ, nơi đặt trụ sở của Viện, để trả lời các thắc mắc của những giáo sư hàng đầu tại đây.
Gọi là một vòng bảo vệ đề tài cũng được, chỉ là mức độ của nó thì cao cấp hơn rất nhiều.
Hơn 1 ngày tranh luận và giải thích với các chuyên gia đầu ngành, chính họ cũng ngạc nhiên và bị chinh phục trước hiểu biết của chàng trai này.
Trình độ của Thuyết, còn vượt qua họ rất xa, nhiều vấn đề họ còn đang đau đầu, thì Thuyết đã hiểu và giải đáp được.
Dù có phức tạp tới đâu, thì qua lời diễn giải của Thuyết, vấn đề đều trở nên đơn giản và dễ hiểu vô cùng.
Thậm chí có người còn sùng bái tới mức, muốn nhận làm học trò của Thuyết.