Chương 51: Chia ly và nước mắt

Thấy cô dâu và chú rể lời qua tiếng lại, cậu em Mã Tuấn Khanh dường như không chịu nổi, vội nói với mẹ:

“Mẫu thân, chuyện của con với Diệp gia, con sẽ tự tìm cách giải quyết, hôm nay là ngày vui của gia đình, mẫu thân đừng tiếp tục làm khó anh Đại Việt và chị Hiểu Liên nữa. Nhìn anh chị khổ sở như vậy, con không cam lòng.”

Mã phu nhân nghe vậy thì cau mày:

“Con ở yên đó, chuyện này chưa đến phiên con xen vào.”

Đúng lúc này thì trong phái đoàn nhà trai, một thiếu nữ xinh đẹp chợt lên tiếng:

“Anh Đại Việt, nếu buộc phải cần 500 ngàn, để em đi lấy cho anh, anh ráng đợi một chút.”

Trong khi mọi người hết sức ngạc nhiên trước hành vi của cô gái này, 500 ngàn là số tiền khổng lồ, thì Việt lại giữ tay nàng lại, ngăn cản nàng.

“Nguyệt Minh, em là do anh cưu mang bấy lâu, em làm gì ra số tiền lớn như thế, hơn nữa, việc của anh để anh tự giải quyết, em cấm có đi.”

Cô gái yêu kiều nói: “Lúc nào rồi mà anh còn cố chấp và câu nệ như vậy.”

Thuyết nghiêm mặt, giận giữ:

“Nguyệt Minh, anh biết bấy lâu nay em rất tốt với anh, tuy không thể hồi đáp tấm lòng của em, nhưng anh không thể mặt dày lợi dụng lòng tốt của em được. Làm như vậy, anh đâu còn là đàn ông nữa”.

Cô gái bắt đầu bất bình: “Anh có bị điên không đấy, ngày hôm nay anh không lấy được vợ, thì người nhục chính là anh đó, có biết không hả?”

Tâm trạng đang buồn và muốn phát điên, Việt thiếu kiềm chế, hắn nhìn Nguyệt Minh bằng ánh mắt hung dữ, lớn tiếng quát:

“Em dám lớn tiếng với anh, chuyện của anh không cần em lo, biến đi cho khuất mắt anh”.

Nghe câu đó, vẻ đẹp trong sáng, hồn nhiên của thiếu nữ mới lớn chợt vụt tắt, chỉ trong giây lát, khí sắc của Nguyệt Minh thay đổi hoàn toàn, vẫn là con người đó, nhưng trông mặn mà, sắc sảo, nhìn ma mị và tà ác cùng cực.

Một cỗ khí thế bá đạo tuyệt luân từ trong cơ thể nàng phát ra, tu vi ầm ầm bạo tăng trong thoáng chốc, chấn đến những người xung quanh không thở nổi, quỳ rạp xuống đất, căn nhà của Mã gia lung lay như có thể đổ sập bất kỳ lúc nào.

Diệp gia chủ lớn tiếng thốt lên, dù sao thì ở đây ông ta là người có kiến thức cao nhất.

“Thánh Đế cấp cường giả, hơn nữa còn là Thánh Đế Đỉnh Phong cực kỳ hùng mạnh, tùy thời có thể đột phá Chân Tu.”

Nguyệt Minh nhìn chằm chằm Việt bằng ánh mắt căm hận tột cùng, như muốn khắc ghi gương mặt hắn vào sâu trong lòng:

“Họ Lê kia, ngươi giỏi lắm, hàng triệu năm nay chưa từng có ai dám ăn nói với bổn Đế như vậy, rồi ngươi sẽ phải hối hận.”

Oán giận bỏ lại một câu, mỹ phụ liền biến mất ngay trước mặt mọi người như sao xẹt.

Tốc độ của Thánh Đế Đỉnh Phong đây sao, cực kỳ khủng bố.

Tĩnh, không gian trở lên tĩnh lặng, không ai dám thở mạnh.

Phu thê Diệp gia chủ khi tới đây, thái độ hống hách phách lối bao nhiêu, giờ đây tiu nghỉu như mèo bị cắt tai, khí thế cao cao tại thượng ban nãy bống chốc mất sạch.

Còn với Việt, hắn đang tràn ngập cảm xúc tiêu cực trong lòng.

Tâm trạng hào hứng, vui tươi khi nãy tan biến, giờ đây chỉ còn đau khổ, tủi nhục, phẫn uất, cảm giác sốc nặng và bị lừa dối bao lâu nay, từ người hắn hết lòng yêu thương, muốn hỏi cưới làm vợ, chung sống trọn đời, cho tới cô em gái nuôi mà hắn luôn hết mực tin tưởng.

Tuy vậy, là người được học hành, giáo dục tử tế, hắn vẫn hướng về phía Mã gia chủ và Mã phu nhân hành lễ, giọng nghẹn ngào, đầy run run:

“Mã bá phụ, Mã bá mẫu, con tứ cố vô thân, tài chính hạn hẹp, không đủ khả năng đáp ứng yêu cầu sính lễ của gia đình, nay xin được phép rút lui, không hỏi cưới Hiểu Liên nữa”.

Quay sang nhìn Hiểu Liên lần cuối, Việt cũng không kìm được nước mắt, chậm rãi thốt ra từng lời, những lời này như xé nát tim gan của đôi trai gái, đau đớn vô cùng:

“Hiểu Liên, nàng cố gắng sống thật tốt, hiếu thuận với mẹ cha, mình chia tay nhau từ đây, kiếp này chúng ta có duyên mà không có phận, tạm biệt và không hẹn gặp lại.”

Nói xong lập tức quay mặt, vội vã rời khỏi Mã gia, mà vừa ra khỏi cửa Mã gia một khoảng, dường như không thể chịu đựng tiếp, Việt thổ huyết, phun ra một ngụm máu.

Hắn lúc này chỉ muốn trốn đi một nơi thật xa, một nơi không ai biết biến cố này.

Còn Hiểu Liên, nàng vẫn đứng lặng nơi đó, nước mắt lã chã tuôn rơi, nhìn hình bóng người thương ngày một xa dần.

Rồi bất chợt nàng ngồi xụp xuống, ôm mặt khóc rống lên.

Nhìn khung cảnh tiêu điều và u sầu như vậy, mọi người xung quanh đều áy náy thở dài.

Xem đến cảnh này, 4 bà vợ cũng sụt sùi khóc lóc, mặc cho nam chính chính là chồng mình.

Thảo vừa khóc vừa nói: “Thương tâm quá!”

Murasaki cũng đau lòng nói:

“Chuyện này bên Trung Quốc cũng có đấy, mà không ít đâu, nhiều nhà vì muốn lo sính lễ cho con trai cưới vợ, nên khi gả con gái, họ thách cưới rất khủng khiếp, chẳng khác gì bán con, điều đó như một vòng luẩn quẩn, khổ nhất là những chàng trai đến tuổi lấy vợ, mà tài chính không mấy dư dả.”

Haruko nhí nhảnh đáp: “Xin lỗi ông xã nhé, tự dưng làm anh buồn.”

Thuyết nở một nụ cười, từ tốn nói:

“Không sao đâu, sau này khi trải qua những thăng trầm khác trong cuộc sống, anh đã nhìn nhận sự việc bằng một con mắt khác.”

“Ban đầu anh cố chấp, đau khổ và dằn vặt, không chịu chấp nhận hiện thực, nhưng thời gian dần trôi, nỗi đau cũng nguôi ngoai dần, dù sao vẫn phải tiếp tục sống mà, thất nghiệp mới chết chứ thất tình đâu chết, không cưới người này thì cưới người khác, lo gì.”

“Với cả mình nên nghĩ thoáng ra, nếu anh là vợ chồng Mã gia chủ đó, dưới sức ép của Diệp gia, có lẽ anh cũng sẽ hành động không khác gì họ, ai cũng thương con mình cả thôi.”

“Cuộc đời phải có đủ đắng cay ngọt bùi, có đủ vinh quang và mất mát, thành công lẫn thất bại, đau, suy cho cùng, cũng là một cách để trưởng thành.”

“Ai vào Youtube mở cho anh bài Đau để trưởng thành đi!”

Lan ôm hắn, nũng nịu:

“Chuyện đó là của di vãng rồi, hiện tại không phải gia đình mình đang rất hạnh phúc đó sao? Tự dưng mở bài nhạc buồn đó làm gì.”

Thảo lúc này chợt lên tiếng thắc mắc:

“Anh ơi, thế cô gái Thánh Đế Đỉnh phong ban nãy là ai thế, nhìn có vẻ rất đáng sợ.”

Rút kinh nghiệm từ lần trước, các nàng giờ đây rất ăn ý, tuyệt đối không dám gọi tên của cường giả, lỡ đó là kẻ thù, nó điên lên nó thổi bay Trái Đất luôn mất.

Mọi người nghe Thảo hỏi vậy thì cũng chợt nhớ ra, háo hức chờ mong Thuyết giải đáp, còn Thuyết thì sắc mặt trở nên ngưng trọng, chậm rãi trả lời:

“Cô ta là phó Điện chủ Hắc Ám Thần Điện, và sau này thì trở thành em vợ của anh.”

Mọi người nghe vậy thì trơn mắt, Murasaki lắp bắp hỏi:

“Hắc Ám Thần Điện, là tổ chức gì thế chồng, nghe tên đã cảm thấy không mấy thân thiện, mà sau này chồng kết hôn với chị gái của cô ta á?”

Thuyết cũng không giấu diếm vợ con:

“Ở kiếp trước, anh có người vợ tên là Quách Nguyệt Nga, đồng thời là Điện chủ, Nga có một cô em gái song sinh, giữ cương vị phó Điện chủ, cũng chính là cô gái vừa nãy.”

“Hắc Ám Thần Điện là tổ chức thần bí, và khét tiếng tàn ác, mỗi cường giả của họ đều là những hung thần giết người không gớm tay, bọn họ chuyên bắt cóc các sinh linh, cả người lẫn yêu thú, rồi mang về phục vụ cho các thí nghiệm sinh học, thậm chí dùng cả máu huyết để luyện chế tà vật.”

“Nói ra thì cực kỳ rùng rợn, rất nhiều sinh vật đang sống khỏe mạnh, bị họ mổ xẻ, tiêm thuốc, thí nghiệm trực tiếp lên cơ thể”.

“Tất nhiên sau này khi làm vợ anh, sau khi nghe anh khuyên nhủ, và cũng ý thức được những việc làm vô nhân đạo của mình, họ đã dừng các hành vi man rợ đó lại, tập trung vào sản xuất và kinh doanh dược phẩm.”

“Nghĩ lại thì Nguyệt Nga đã yêu và hy sinh vì anh rất nhiều, mà cô ấy chưa nề hà gì cả, cũng chẳng một lời ca thán.”

Nhìn Thuyết day dứt, mấy người đàn bà cũng chủ động nắm tay của hắn, Haruko càng là hiếu kỳ lên tiếng:

“Kể ra thì anh đào hoa thật, cả kiếp trước lẫn kiếp này, Hắc Ám Thần Điện này thực lực ắt hẳn rất mạnh, họ làm nhiều việc ác như vậy mà, mà anh vốn là một tán tu nghèo khó, không có bối cảnh, anh quen 2 chị em đó bằng cách nào đấy?”

Thuyết nhẹ nhàng giải đáp thắc mắc:

“Trước vụ cưới hụt lúc nãy 15 năm, trong một lần vào rừng hái thuốc, tình cờ anh nhặt được một bé gái khoảng 5, 6 tuổi bị ngã gãy tay gãy chân, nằm hôn mê bất tỉnh. Lúc đó anh cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, liền mang về cứu chữa”.

“Mất khoảng 2 tháng thì cô ấy khỏi hoàn toàn, nhưng lạ một điều là cô ấy rất lạnh lùng và ít nói, hỏi gì thì đáp nấy, rất hiếm trò chuyện với những thôn dân bên cạnh.”

“Hồi đấy anh đoán cô ấy từng chịu một cú sốc lớn nào đó, nên tính cách trở nên như vậy, thấy không người thân thích nên giữ lại làm em nuôi, phụ việc trong nhà. Hằng ngày anh vào rừng hái thuốc, mang về nhà chế tạo ra thành phẩm rồi mang xuống chợ bán. Tối đến thì dạy chữ cho cô ấy, thêm một số kiến thức về nghề thuốc và bùa chú.”

“Hỏi tới gia đình thì cô ấy chỉ lắc đầu không nói, sau này lớn hơn thì thi thoảng theo anh vào rừng hái thuốc, xuống chợ bán hàng. Từ một cô gái khó gần, lạnh lùng và ít nói, 10 năm sau thì trở thành thiếu nữ xinh xắn, hồn nhiên, nhí nhảnh như vậy.”

“Nào ngờ, tất cả đều là giả tạo, cô ta ẩn giấu quá sâu!”