Chương 50: 500 nghìn

Phòng khách Mã gia

“Mời 2 vị dùng trà” – Mã gia chủ Mã Tuấn Bằng nhiệt tình mời khách.

Diệp phu nhân không chút nể nang:

“Mã gia các người được lắm, thấy Diệp gia chúng tôi tài lực hùng mạnh, nên xúi con trai đi quyến rũ con gái nhà chúng tôi, các người mau gọi tên Mã Tuấn Khanh đó ra đây.”

Vợ chồng Mã gia chủ nghe vậy thì giật mình, mặt mày xây xẩm.

“2 vị nói gì chúng tôi không hiểu, khuyển tử nhà chúng tôi mà có gan qua lại với tiểu thư nhà các vị ư?”

Đúng lúc đó thì Tiểu Nhạn và Tuấn Khanh chạy vào, Tiểu Nhạn vội lên tiếng:

“Cha, mẹ, sao 2 người lại tới đây gây chuyện, hôm nay Mã gia có hỉ sự, cha mẹ tới làm ầm lên như vậy, còn ra thể thống gì nữa?”

Diệp phu nhân lườm Tiểu Nhạn:

“Nha đầu ngốc, đúng là có lớn mà không có khôn, con thông minh, xinh đẹp, xuất thân cao quý, bao người không chọn, cớ sao lại đi yêu tên tiểu tử Mã Tuấn Khanh này chứ, Mã gia này chỉ là một Thánh Linh cấp gia tộc nhỏ bé, sao xứng với nhà ta.”

Diệp gia chủ Diệp Lâm Phi im lặng từ đầu, lúc này mới lên tiếng, khuôn mặt ủ rũ:

“Tiểu Nhạn ơi Tiểu Nhãn, con muốn làm cha mẹ tức chết có phải không?”

Mã thiếu gia Mã Tuấn Khanh thấy vậy liền quỳ xuống trước mặt phu thê Diệp gia chủ.

“Con và Tiểu Nhạn thật lòng thương nhau, đã thề sống chết bên nhau, mãi không chia lìa, xin Diệp bá phụ và Diệp bá mẫu tác thành cho chúng con.”

Thấy người mình thương quỳ gối, Tiểu Nhạn không kìm được nước mắt, nàng cũng quỳ xuống khóc lóc:

“Con và Tuấn Khanh không thể sống thiếu nhau, xin cha mẹ hãy cho chúng con được kết làm phu thê, nếu không, cha mẹ thà giết con đi còn hơn”.

Tuấn Khanh thấy Tiểu Nhạn quỳ xuống, vội đỡ nàng đứng lên.

“Tiểu Nhạn, nàng đã có thai rồi, quỳ như vậy không tốt đâu, mau đứng dậy đi.”

Nghe tới đây, có 4 vị phụ huynh mồm há hốc, mắt trợn to, Mã phu nhân càng không kìm được tức giận, lao tới đánh vào lưng con trai mình.

“Tuấn Khanh ơi, sao con lại làm ra chuyện tày trời như thế.”

Diệp phu nhân cố nén tức giận trong lòng, khàn khàn nói:

“Chuyện đã như vậy, chỉ cần Mã gia chuẩn bị được sính lễ là 1 vật phẩm Thánh cấp 9 sao, Diệp gia sẽ gả Tiểu Nhạn về làm dâu Mã gia nhà các người.”

Người Mã gia nghe vậy thì cả kinh, Mã gia chủ giọng lắp bắp, đầy kinh hãi:

“Mã gia chúng tôi chỉ là một Thánh Linh cấp gia tộc nhỏ bé, sản nghiệp có hạn, vật phẩm 6 sao đã là cực độ xa xỉ, 7 sao đã là thứ không dám mơ tưởng đến, sao có thể kiếm nổi đồ 9 sao. Với lại Diệp gia các vị là một Thánh Tông gia tộc, vậy mà đòi hỏi sinh lễ là 1 kiện vật phẩm Thánh cấp 9 sao, liệu có quá vô lý hay không?”

Diệp phu nhân nghe vậy thì tươi cười, thái độ lập tức thay đổi 180 độ, trái ngược với sắc mặt giận dữ chanh chua ban nãy, biểu hiện đắc ý và tự mãn vô cùng.

“Thật chẳng dám giấu, lão tổ Diệp gia chúng tôi vừa mới đột phá Thánh Đế, Diệp gia nay vị thế đã khác xưa, các người muốn có được cô con dâu xuất thân từ một Thánh Đế gia tộc, thì sính lễ chỉ là một vật phẩm Thánh cấp 9 sao, đã là rất hời rồi đó.”

Mã gia nghe vậy thì toát mồ hôi lạnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám, Thánh Đế là nhân vật cấp bậc nào, đã là tồn tại có thể hô mưa gọi gió, hùng cứ một phương rồi.

Diệp phu nhân tiếp tục giở giọng mèo khóc chuột, quay sang nói với Diệp Lâm Phi:

“Ông xã à, tôi thấy Mã gia bọn họ cũng không có khả năng đáp ứng yêu cầu này, hàng Thánh cấp 9 sao hiếm hoi vô cùng, tính tôi cũng hay thương người, thôi thì để tạo điều kiện cho 2 đứa, tôi nghĩ nhà mình nên yêu cầu sính lễ 500 ngàn Thánh thạch là được.”

Diệp gia chủ Diệp Lâm Phi cũng rất biết phối hợp, nhẹ nhàng nói:

“Phu nhân đã nói vậy thì như vậy đi.”

Diệp phu nhân hùng hồn tuyên bố:

“Chốt như vậy đi, Diệp gia chúng tôi yêu cầu sính lễ là 500 ngàn Thánh thạch, nếu Mã gia không lo đủ, thì đừng mong hỏi cưới được Tiểu Nhạn, còn về phần cái thai trong bụng, khi đó chúng tôi sẽ có cách giải quyết.”

Vợ chồng Mã gia chủ càng thêm chấn kinh, Mã phu nhân khẩn khoản:

“Thu nhập 1 năm của Mã gia chúng tôi chỉ khoảng 60 tới 70 ngàn, còn phải tiết kiệm sử dụng, không dám tiêu xài lãng phí, kể cả có bán sạch gia sản cũng không đủ, với cả xưa nay, có ai lại bán nhà để đi cưới vợ, cưới xong về thì ở đâu. Mong Diệp gia các vị suy xét”.

Diệp phu nhân phũ phàng từ chối: “Không được, đó đã là giá chót, không thể giảm thêm.”

Diệp Lâm Phi từ đầu tới cuối để một mình vợ chỉ đạo và ra quyết định, tiếng đồn ông ta sợ vợ nhất trên đời, đội vợ lên đầu, có lẽ cũng là sự thật.

Tiểu Nhạn thấy ba mẹ mình cố tình làm khó nhà Tuấn Khanh, nàng chỉ biết khóc, nước mắt sụt sùi.

“Cha, mẹ, con biết ca ca con cần một khoản lớn để lo sính lễ, hỏi cưới Lâm tiểu thư, nhưng cha mẹ bức ép con gái như vậy, liệu có đáng không?”

Diệp phu nhân thở dài:

“Tiểu Nhạn à, con bao năm qua do mẹ cha nuôi lớn, cũng đã tới lúc con báo đáp Diệp gia, mẹ làm vậy cũng là bất đắc dĩ thôi, xưa nay có nhà nào cho không con gái đâu con.”

Chứng kiến cảnh tượng này, Mã phu nhân cũng chỉ khẽ thở dài, lặng lẽ đi vào phòng của Hiểu Liên, có lẽ bà cũng đã có quyết định nào đó.

Mà chứng kiến cảnh đó, mấy người vợ đang ngồi cạnh Thuyết, sống mũi cay cay, khóe mắt đã bắt đầu đỏ hoe, rất lâu rồi các nàng mới được xem một thước phim chân thực và sinh động như thế.

….

Chẳng mấy chốc mà tiếng kèn và nhạc xập xình đã vang đến trước cổng ngõ, chứng tỏ đoàn rước dâu của nhà trai đã tới.

Lê Đại Việt đầy mạnh dạn và tự tin đi vào phía trong, trước mặt rất nhiều khách khứa của nhà gái, bao gồm cả phu thê Diệp gia chủ, Việt lấy ra sinh lễ là viên đan được Thánh cấp 5 sao mà hắn khá vất vả để có thể sở hữu.

Nhìn Hiểu Liên trong bộ áo cưới rực đỏ, đầu đội khăn đang đứng ngay đó, 2 tay Việt kính cẩn dâng sính lễ lên cho vợ chồng Mã gia chủ.

“Mã bá phụ, Mã bá mẫu, con và Hiểu Liên thật lòng thương yêu nhau, đã hẹn ước đời này kết làm vợ chồng. Hôm nay con xin dâng lên sính lễ mà 2 nhà đã giao hẹn, để được cưới Hiểu Liên về làm vợ.”

“Mong bá phụ, và bá mẫu nhận lấy, và tác thành cho chúng con.”

Mã gia chủ Mã Tuấn Bằng chứng kiến cảnh này, thay vì hồ hởi và tươi cười như hôm trước, ông ái ngại thở dài, chưa biết nên nói như thế nào.

Mã phu nhân Lương Hiểu Vân thấy vậy, bà nhẹ nhàng lên tiếng:

“Đại Việt, thấy con và Hiểu Liên thật lòng thương yêu nhau, muốn kết bái làm vợ chồng, chúng ta cũng rất vui mừng. Nhưng có việc này …”

Mọi người nghe vậy đều động sắc mặt, còn Đại Việt vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ biết chân thành hỏi:

“Xin bá mẫu cứ nói ạ!”

Mã phu nhân lấy làm tiếc, giọng điệu có phần day dứt:

“Đại Việt, sính lễ hôm nay, ngoài viên đan dược này, phải có thêm 500 ngàn Thánh thạch, nếu không thì chúng ta không thể gả Hiểu Liên cho con được”.

Mã gia chủ nghe vậy, khóe mắt cũng đỏ lên, còn Việt thì ngơ ngác, giật mình, ú ớ hỏi:

“Bá mẫu, người vừa nói gì, 500 ngàn Thánh thạch?”

Mã phu nhân cố gắng ra vẻ bình tĩnh:

“Thành thật xin lỗi con, chúng ta cũng là bất đắc dĩ, không có số tiền này, thì Hiểu Liên không thể bước chân ra khỏi Mã gia được.”

Việt sốc nặng, đi lùi 2 bước, lẩn thẩn:

“Bá phụ, bá mẫu, 2 người rốt cuộc là gả con hay bán con đây, số tiền lớn như vậy, sao 2 người không đi cướp. Mà tại sao 2 người không nói luôn ngay từ đầu, để bây giờ, sắp tới giờ rước dâu mới nói ra.”

Nghe tới từ bán con, phu thê Diệp gia chủ cũng phải liếc mắt nhìn sang, âm thầm suy nghĩ.

Việt lúc này quay sang phía Hiểu Liên:

“Hiểu Liên, nàng hãy nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao, có phải hôm nay không có 500 ngàn, thì ta không thể cưới nàng đúng không?”

Mã Hiểu Liên cũng nâng khăn che mặt lên, nhìn Thuyết rồi nói, ánh mắt đượm buồn:

“Đại Việt, thiếp xin lỗi, công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, thiếp không thể không báo đáp, nếu chàng thật lòng yêu thiếp, thì hãy nghĩ cách xoay sở số tiền này.”

Việt nghe vậy, nước mắt tuôn rơi, miệng cười đắng chát:

“Ta, ta thật không ngờ, hai ta yêu nhau 5 năm, tình nghĩa sắt son, hóa ra tất cả chỉ là giả tạo, là ta quá hồ đồ, ta thật sự, thật sự thất vọng về nàng.”

Hiểu Liên nghe nói như vậy, có phần mất bình tĩnh:

“Nếu thiếp là người sống vì tiền, ham vật chất, thì đâu có yêu một tán tu nghèo khó như chàng suốt mấy năm qua, đâu chịu về nhà chàng làm những việc rửa bát, giặt giũ, những việc này ở nhà, mẫu thân chưa bao giờ để thiếp phải động vào cả.”

Thuyết cười nhạt:

“Lương của Thánh Đế dao động từ 80 tới 100 ngàn Thánh thạch mỗi tháng, con số 500 ngàn kia, khác gì thu nhập nửa năm của một vị Thánh Đế cường giả, mà Thánh Đế là nhân vật bậc nào? Ta chỉ là một tán tu Thánh Sư, xuất thân bình dân, nào có bối cảnh, nàng bảo ta xoay sở số tiền đó bằng cách nào đây?”