Sau đó ông Toàn bó bột giúp Thuyết ở tay và chân, mọi người thì ra về, còn cô Lan thì đi chợ để mua đồ về nấu cơm chiều. Một lát sau thì cũng xong, chỉ còn lại một mình Thuyết ở nhà, lúc này hắn đang âm thầm suy nghĩ về những lời ru đó, tấm da đó ắt hẳn không phải phàm vật, nhưng cớ sao mình dành 20 năm nghiên cứu, lại nhờ hẳn cao nhân chỉ dẫn, vẫn không tìm ra được điều gì?
Tạm thời gác lại suy nghĩa, hắn âm thầm trù tính, trước mắt phải mau chóng khôi phục thương thế, để cơ thể trở nên lành lặn, rồi mới tính tiếp.
Nghĩ là làm, hắn liền khoanh chân lên phản ngồi xếp bằng.
Hai tay đánh quyền, đôi mắt nhắm chặt, miệng lẩm nhẩm lời ru tiếng hát.
Những chỗ băng bó giờ trở nên vướng víu, khó chịu, hắn liền tháo hết ra.
Một cảnh tượng ly kỳ cứ thế diễn ra.
Lúc này đây nhìn bộ dạng của hắn anh tuấn dị thường, khí lực màu bạc trên cơ thể cứ thế tỏa ra, linh khí trong trời đất cứ liên tục ùa về.
Coi như là đang bế quan, lúc này cơ thể hắn đang chìm đắm vào trạng thái điều tức.
“Ồ, vậy mà đột phá Luyện Khí kỳ rồi, ta không còn là phàm nhân nữa”
“Nhưng sao ta lại hấp thu được linh khí nhỉ, phàm nhân đâu có linh căn tu luyện”
Hắn cứ âm thầm tự hỏi bản thân, mông lung trong những câu hỏi vẫn chưa có câu trả lời.
“Sinh Mệnh linh căn, Tử Vong linh căn, sao trên người phàm nhân như Thuyết lại có, ngay cả bản thân ta ở kiếp trước cũng không hề có 2 loại linh căn quý hiếm này”
“Mặc kệ, cứ tu luyện trị thương trước, đã có Sinh Mệnh linh căn, thì việc trị thương sẽ càng nhanh chóng”.
Cứ như thế, việc trị thương cứ tiếp tục diễn ra, mà linh hồn của hắn cũng dần dần khôi phục, những kiến thức & ký ức về việc tu luyện ở kiếp trước cứ thế hiện lên trong đầu.
Thì ra tên của hắn là Lê Đại Việt, kiếp trước vốn là 1 cường giả hùng mạnh ở Thánh giới, đang trong thời khắc bế quan chuẩn bị đột phá thì bị địch nhân tấn công. Các cấp bậc tu luyện của tu sĩ Thánh cấp gồm có các Đại cảnh giới sau: Nguyên Thánh, Đồ Thánh, Thánh Sĩ, Thánh Sư, Thánh Linh, Thánh Suất, Thánh Vương, Thánh Tông, Thánh Đế, mỗi đại cảnh giới lại chia làm 4 tiểu cảnh giới: Sơ kỳ, Trung Kỳ, Hậu kỳ, Đỉnh phong.
Chân Tu là đẳng cấp tiếp theo, ngay trên Thánh Đế, cũng có mạnh yếu.
Mà bên trên Chân Tu, chính là Cấm Kỵ, kiếp trước hắn đã là Chân Tu hùng mạnh, hùng cứ một phương, nhờ thiên phú và cảm ngộ phi phàm mà tìm ra con đường đột phá cảnh giới trong truyền thuyết, đáng tiếc đang trong giai đoạn then chốt thì bị địch nhân tập kích, cuối cùng thân tử đạo vong, ôm hận tiếc nuối.
Tên gọi của những công pháp, võ kỹ, pháp bảo, đan dược, phù chú, … của 9 cảnh giới cấp Thánh thì được gọi là Thánh cấp (từ 1 sao tới 9 sao). Tới Chân Tu thì lại gọi thẳng tên tục, vd như Chân Tu công pháp, Chân Tu phù, … Nhưng Cấm Kỵ thì hắn không biết, vì Cấm Kỵ chỉ là cách gọi thay thế cho những cảnh giới hùng mạnh nào đó, nằm ngoài tầm kiểm soát của quy luật nhà trời, nó có thể thay đổi cả quy tắc của trời đất. Vì quá khủng khiếp như thế nên người ta đồn rằng nếu lỡ miệng nói ra tên gọi thật sự của đẳng cấp Cấm Kỵ, ắt bị trời đánh. Tất nhiên đó cũng chỉ là nghe đồn mà thôi, chứ chưa được tận mắt chứng kiến, mặc dù ở Thánh giới quê nhà, cũng có Cấm Kỵ cường giả tồn tại, trận chiến năm đó, cũng có Cấm Kỵ cường giả tham chiến.
Còn dưới Thánh cấp, là những cảnh giới của những thế giới tu chân đẳng cấp kém hơn, trước đây hắn cũng ít quan tâm, bởi cường giả Thánh giới họ không thèm nhìn vào mắt, vì điều kiện ở Thánh Giới quá tốt, đột phá mấy cảnh giới đó quá dễ dàng, từ Nguyên Thánh trở lên mới bắt đầu khó khăn và thử thách. Nhưng bây giờ, xem ra phải lưu tâm rồi, điều kiện ở Trái Đất ngặt nghèo như vậy, chưa biết phải đợi đến ngày tháng năm nào.
Mải mê suy nghĩ, hắn không chú ý tới một thân ảnh xinh đẹp đã đứng nép chỗ cột nhà mà nhìn trộm hắn từ nãy giờ. Đó chính là người mà hắn gọi là cô Lan, cô đã đi chợ về, nhưng thấy hắn có những động tác quái dị như người ta tập võ trong phim kiếm hiệp, cô cũng đứng xem một lúc. Rồi cô cũng ra véo má hắn:
“Lại bị tiêm nhiễm bởi bộ phim nào à, thay quần áo tắm rứa đi rồi cô nấu cơm cho”
Hắn giật mình, mở mắt rồi kêu lên: “A, đau”
Lúc này Thuyết mới mở mắt ra và nhìn vào bóng hình ngay trước mặt mình, đó là một người phụ nữ trung niên tuổi đã tứ tuần nhưng nhìn vẫn còn khá trẻ trung và xinh xắn, nhất là khuôn mặt trái xoan và làn da trắng trẻo, mái tóc cắt ngang vai rồi buộc lên nhìn khá hấp dẫn. Ở gần hắn còn ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô, và mùi hương từ bàn tay vừa véo má hắn. Với một mái nhà mà quá lâu rồi không có mùi của đàn bà thì đã khiến cho 1 thằng con trai tuổi mới lớn như hắn cảm thấy bồi hồi một thoáng.
Nhưng vì đã sống qua một kiếp, trải qua vô số thăng trầm và biến cố, lý trí của hắn rất vững vàng, hắn mau chóng tỉnh lại, lập tức đáp lời: “Vâng ạ!”