Chương 4: Không thể tin được

Ấy vậy mà khi ngân nga những câu hát đó trong đầu, hắn lại cảm thấy cơ thể mình trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn, các vết thương cảm thấy đỡ đau, các tổn thương có dấu hiệu hồi phục, dù là rất chậm, mắt thường khó có thể nhìn ra.

Hắn lại ngân thêm lần thứ 2, rồi lần thứ 3, thì thấy linh khí trong trời đất ùa về tụ hội.

“Quái lạ, hành tinh này mà có linh khí ư, dù cường độ linh khí rất mỏng?”

Cứ như thế, từng tia, từng tia linh khí mỏng manh yếu ớt đó bắt đầu thẩm thấu sâu vào da thịt, cung cấp năng lượng chữa trị thương tích, cả về thể xác lẫn linh hồn.

Kỳ tích phát sinh!

Các mạch máu bắt đầu liền lại, tim bắt đầu đập trở lại, xương cốt rạn nứt, đứt gãy đang bắt đầu khôi phục, linh hồn yếu đuối vốn bị trọng thương vô số năm tháng cũng có dấu hiệu hồi phục, hồn lực bắt đầu gia tăng, thương tổn dần dần được loại trừ.

Quá là thần kỳ, thật không thể tin được.

Một lúc sau, khi việc chữa trị các tổn thương trên cơ thể đã đạt được kết quả đáng kể, hắn liền từ từ cử động đầu ngón tay, từ từ mở mắt, thì thấy người ta đã mua quan tài về đặt ở giữa nhà, một số thanh niên đã nhảy lên phản, chuẩn bị mang hắn đi nhập quan.

Những giọng nói ngạc nhiên pha lẫn xúc động cứ thế vang lên:

“Ôi, tỉnh rồi này”

“Thằng Thuyết sống lại rồi bà con ơi, nó chưa có chết”

“Hả, sao lại có thể như thế được, rõ ràng vừa nãy người cứng đờ, mắt trắng dã rồi mà”

“Bác sĩ, mau gọi bác sĩ tới đây ngay”

“Mọi người để yên, đừng chạm vào cháu nó, chắc nó còn đau lắm”

Có người thối mồm: “Hay là nó tỉnh lại lần cuối trước khi đi nhỉ, tôi từng nghe về mấy trường hợp như thế này”

“Xì, ông này lượn ra chỗ khác đi, toàn nói gở”

Một lát sau có 1 ông bác sĩ già và 1 anh công an xã chạy đến.

Ông bác sĩ già tên là Toàn, sống cách đó mấy nhà, trước từng công tác trên bệnh viện huyện, đã nghỉ hưu đâu đó chừng 10 năm, về mở phòng khám tại quê nhà.

Sau một hồi kiểm tra, ông Toàn liên tục thốt lên:

“Tôi năm nay đã hơn 70 tuổi rồi mà tôi chưa gặp trường hợp nào nó như thế này cả”

“Tim đập, mạch đập, hơi thở rất đều và ổn định”

“Không thấy có dấu hiệu tổn thương nội tạng, các vết bầm tím hiện tại rất mờ”

“Chỗ này còn đau không cháu?”

Gật

“Chắc cháu nó chỉ bị ngạt khi bị đá và người đè lên thôi, may không bị chấn thương nặng như người khác, giờ thở lại được rồi”

“Để tôi kê cho cháu ít thuốc bổ, còn chỗ xương bị gãy, lát tôi bó bột cho”

“Cháu chịu khó nghỉ ngơi, tịnh dưỡng vài ngày cho khỏe”.

Mọi người thở phào: “Ôi, lạy trời lạy phật, phúc tổ ba đời, …”

Người trung niên vừa chở quan tài đến cũng ngây ra đó: “Ơ thế còn quan tài các bác vừa mua của em thì tính sao đây?”

Anh công an xã đáp trả: “Cháu nó sống lại rồi, ông mang quan tài về bán cho người khác đi, và trả lại tiền cọc cho mấy bà con cô bác ở đây”.

“Vâng vâng, để em chở về”

Vừa nói vừa kêu người khênh quan tài ra xe, trước khi đi chú bán quan tài còn quay lại dúi vào tay tôi 200k: “Chú cho, cháu cầm lấy mà bồi bổ, ơn trời là còn sống”.

Cô Lan cũng thêm vào: “Cháu nó còn yếu, cần được nghỉ ngơi, để tối nay em cơm nước cho cháu nó xem tình hình thế nào”

Nghe nói thế mọi người cũng dần tản ra, rồi dúi tiền vào tay tôi, người thì 50k, người thì 100k, họ động viên tôi sớm khỏe.

Xóm làng quanh đây tuy nghèo nhưng họ sống thật là tình nghĩa.

Xem ra cuộc sống ở đây tuy khốn khó nhưng chưa hẳn đã tệ.