Chương 3: Những lời hát ru …

Coi lại ký ức của 2 cha con, ngay cả một kẻ từng là đại năng khủng bố, bao người phải khiếp sợ như Việt cũng cảm thấy thương cảm, mặc dù bản thân Việt đã từng trải qua vô số gió tanh mưa máu, bao trận chém giết ác liệt để bước lên tột đỉnh vinh quang.

“Nếu như số phận của ngươi đã bất hạnh và đắng cay như vậy, thì ta sẽ cho ngươi bước lên đỉnh cao danh vọng. Nhưng tiền đề là phải thoát khỏi tình cảnh khốn cùng này đã.”

“Ui, đau quá, ây da …”

Xem lại tình trạng bản thân, Thuyết thấy cả linh hồn và thể xác của mình đều chịu tổn thương trầm trọng, hiện tại lại chẳng có đan dược hay thuốc men gì, ngay cả sức để cử động đầu ngón tay, để mở mắt hắn cũng không làm được.

Trong khi đó bên tai của hắn lại vang vọng mấy tiếng nói của những người xung quanh:

“Hoàn cảnh gia đình cháu nó như vậy, trước mắt chính quyền sẽ lo tang lễ cho cháu và chôn cất đàng hoàng, có gì mong bà con phụ giúp một tay”

“Vâng, chúng em sẽ hết sức. Rõ khổ, năm ngoái thì cha chết, bây giờ con cũng chết nốt, thật là, thằng bé cũng ngoan lắm”

“Thôi, để tôi đi đặt quan tài”

“Để tôi ra chợ mua sắm ít đồ cúng”

Một giọng phụ nữ chợt vang lên: “Bác cứ cầm tạm mấy triệu này của em, mà mua đồ lo cho cháu”

Có người bảo: “Cô Lan, cô tốt với cháu nó quá, bao lần cưu mang cháu nó, giờ lại lo lắng ma chay cho nó”

“Ôi dào, em buôn bán nhỏ, cũng không dư dả gì mấy nhưng việc nên làm mà, thằng bé ngoan lắm, trước nó còn nhảy sông cứu mạng con gái em đấy, vậy mà giờ 2 đứa đều …”

Nói tới đây cố Lan bắt đầu khóc nấc lên.

Tình trạng của Thuyết hiện giờ đang rất nguy kịch, càng lúc càng xấu, chẳng lẽ hắn lại tiếp tục chết thêm một lần nữa sao?

Kiếp trước, mỗi khi mệt mỏi sau giờ làm, hoặc về lều trị thương sau mỗi cuộc chiến, hắn đều ngân nga hát một bài hát ru, mà mỗi khi hát xong, thì mọi mệt mỏi tan biến hết, thậm chí thương tích trên người hắn và đồng đội còn hồi phục. Lúc đó hắn và đồng đội cứ ngỡ đó là hiệu quả do đan dược mang lại, còn bài hát ru đó chỉ là hát lên cho vui, cho tâm trạng tốt hơn, yêu đời hơn thôi, dù gì thì âm nhạc rất có ích cho cuộc sống.

Hát riết rồi thành quen, rồi dần dần in sâu vào trong tiềm thức, để rồi mỗi khi vô thức, hắn đều lẩm nhẩm trong đầu, huýt sáo nghĩ ngợi vu vơ.

Những lời hát ru này là đoạn đầu trong một cuộn da khá lớn hắn tình cờ nhặt được trong một di tích cổ khi còn trẻ ở kiếp trước. Nơi đó có vẻ như là thư phòng, đầy rẫy các tập thơ, các bức bích họa và công trình nghiên cứu khoa học, bụi phủ đầy cho thấy dấu vết lắng đọng trải qua muôn vàn năm tháng.

Vốn ham đọc sách nên hắn đã lấy mang về. Cuộn da đó viết bằng một loại ngôn ngữ cổ, ít ai đọc được, đọc đoạn đầu giống như lời hát ru dành cho trẻ con. Gọi là di tích cổ chứ thực ra nó vốn là căn phòng bí mật nằm trong một trường học cổ kính, trường đó chuyên đào tạo về các môn học như: Triết học, chiêm tinh, giải phẫu, toán học, vật lý, Y sinh, ... Vậy nên trường này chỉ dành cho phàm nhân theo học, các cường giả vì lẽ đó họ cũng chẳng quan tâm quét thần thức dò xét ngôi trường này, với họ thì tài nguyên tu luyện và bí kíp võ công mới thực là trân quý, mới là thứ họ khát khao theo đuổi, chứ mấy sản phẩm của phàm nhân, đa phần chỉ thích hợp cho phàm nhân mà thôi.

Hắn từng dành 20 năm để nghiên cứu cuộn da này nhưng hắn chỉ hiểu được 2 đoạn đầu, tới đoạn thứ 3 thì cảm thấy mơ hồ không rõ ràng, còn những dòng về sau thì hoàn toàn mù tịt. Các con chữ và biểu tượng ở những đoạn đó, dù hắn có dịch được 1 ít nhưng lại thấy vô cùng tối nghĩa, thậm chí có nhiều chỗ cũng không dịch nổi. Hắn thậm chí còn từng tranh thủ 1 lần giải đáp thắc mắc vô cùng quý giá để thỉnh cầu 1 vị giáo sư danh tiếng, tinh thông kim cổ xem giúp, nhưng ông ta xem xong cũng chỉ thở dài, lắc đầu ngao ngán, trách mắng hắn làm mất thời gian quý báu của lão, sao lại mang mấy bài vè hát ru trẻ con, mấy câu thơ tình ra để hỏi lão, lão đã vứt trả tấm da xuống đất một cách không hề thương tiếc. Ngay cả mấy cường giả đứng cạnh hắn khi đó cũng vội nhặt lên xem, xem xong mấy vị cao thủ này vừa cảm thấy xấu hổ với vị học giả đáng kính kia, lại vừa cảm thấy tức giận và chán ghét tên nhân viên này. Trong lúc nóng giận, một vị cường giả đã chưởng nát và đốt cháy luôn cuộn da đó.

Lúc này đây, khi mà tình hình ngày một xấu đi, khi mà hắn lại chuẩn bị thiếp lại một lần nữa, mà lần này, có lẽ đó sẽ là giấc ngủ vĩnh hẵng, vĩnh viễn không thể tỉnh lại thì những ký ức xa xưa đó lại ùa về, những thanh âm vui nhộn đó lại cất lên đầy sống động:

*“Tích tịch tình tang,

Bắt con kiến càng buộc chỉ ngang lưng, …

Tang tình tang”*