Chương 2: Tuổi thơ khó nhọc

Nói thêm về thân xác mới mẻ này, Thuyết vốn là con độc nhất trong một gia đình có hai cha con. Cha hắn tuổi trẻ tham gia quân ngũ, từng tham gia chiến tranh biên giới Việt – Trung vào nửa cuối những năm 80 của thế kỷ trước. Trở về từ chiến trường với một cơ thể còn dính thương tật, khi mà một phần máu thịt của ông đã vĩnh việt nằm lại chiến trường thảm khốc. Cuộc sống sau khi phục viên đầy những vất vả, gương mặt ông đầy những nét khắc khổ, nhìn ông già hơn so với tuổi rất nhiều, duyên số lận đận nên mãi tới năm 2005 ông mới lấy vợ. Vợ ông là người cùng huyện, nhưng ở xã khác, cách đó gần 30 km. Sau khi sinh Thuyết được 1 năm, người vợ theo họ hàng xuống Hà Nội làm ăn, buôn bán. Ở nơi phố thị phồn hoa với nhiều cám dỗ, lại chán ghét cuộc sống khổ cực, thiếu thốn nơi quê nhà, người mẹ đã bỏ lại hai cha con hắn để bước đi với một tình duyên mới. Mẹ hắn cũng có chút nhan sắc, và chồng mới thấy bảo cũng giàu có, là 1 doanh nhân khá thành đạt. 2 người quen nhau khi mẹ hắn làm phục vụ ở quán ăn, cặp kè được vài tháng thì mẹ hắn về ly dị ba hắn, bỏ lại 2 cha con Thuyết. Nghe kể lần đó mẹ hắn đã để lại cho hai bố con Thuyết một khoản tiền (chừng 30 triệu đồng), nhưng lòng tự trọng của một người đàn ông, cha Thuyết đã ném trả cục tiền đó và lớn tiếng tuyên bố:

“Đơn tao đã ký rồi, người như mày không xứng làm mẹ của con tao. Mày lập tức biến ra khỏi ngôi nhà này cùng với mớ tiền này, đừng bao giờ quay lại nữa. Tao sẽ nuôi con nên người bằng mọi giá, cha con tao dù có đói khát, chết đường chết chợ cũng không bao giờ nhận 1 đồng 1 cắc nào từ người như mày. Mau cút đi”.

Vì bị mẹ bỏ rơi từ rất sớm nên trong tâm trí Thuyết không hề có bất kỳ ấn tượng nào về mẹ mình cả, trái lại ký ức của hắn thì in đậm bóng hình người cha. Vì ông nghèo, lại bị vợ bỏ, làm xấu mặt gia đình nên ông bà nội và anh em họ hàng cũng chẳng ưa, khinh thường ra mặt, bản thân ông trước đó cũng đã sang xã khác sinh sống và cư ngụ nên cũng có đất riêng, nhà riêng (dù đất rất rộng nhưng nhà thì ọp ẹp đơn sơ), 2 cha con cũng hiếm khi trở về bên nội. Cá biệt là mấy năm trước ông bị công an bắt vì tham gia vận chuyển ma túy, họ nội lần đó cũng từ mặt ông luôn, họ tuyên bố nhà họ không có con em làm tội phạm.

Đất rộng người thưa, mà chẳng nhờ cậy được ai trông nom nên ngay từ tấm bé, Thuyết đã được cha đưa đi khắp nơi, từ những vườn cam, cho tới những nương ngô, từ ra đồng bắt tôm cá cho tới những công trình xây dựng. Ông học ít, ở quê cũng ít cơ hội nghề nghiệp nên ai thuê gì ông đều làm, không nề hà gì cả.

Hòa Bình là một khu vực trọng điểm về việc buôn lậu và vận chuyển ma túy, trong những năm qua, rất nhiều lô hàng ma túy lớn đã bị công an vây bắt và triệt phá ở tỉnh này. Nguyên do là vì đây là một tỉnh gần biên giới Việt - Lào, khá thuận tiện tới khu vực Tam giác Vàng (trung tâm sản xuất các loại ma túy trên thế giới). Hơn nữa, chỉ cần đi qua Hòa Bình là tới thủ đô Hà Nội, và từ Hà Nội là có thể tỏa đi khắp các tỉnh thành. Vì thế mà không phải ngẫu nhiên mà công an triển khai rất nhiều chuyên án về phòng chống ma túy ở đây.

Nhớ lại năm 10 tuổi, Thuyết bị ốm khá nặng, lúc đó rất cần tiền để nhập viện điều trị. Một người quen của bố Thuyết (tên là Hải) sống cùng xã thấy vậy đã đưa cho ông 1 khoản tiền, và cái giá là chuyển hàng giúp lão ta 1 chuyến. Công việc chỉ là nhận ma túy từ 1 đầu lậu nơi biên ải, sau đó cho vào ba lô, bắt xe khách xuôi về Hà Nội. Tới bến xe Yên Nghĩa giao cho người nhận là hoàn thành nhiệm vụ.

Chuyến giao hàng đó đã thành công trót lọt, bố Thuyết cũng đã có tiền để lo viện phí cho con trai mình. Sau đó thì Hải lại gạ gẫm làm thêm chuyến nữa, hắn chê nhà cửa vừa xấu vừa bẩn, cần phải tu sửa lại, mà có mỗi thằng con thì đói ăn, còi cọc. Bố Thuyết ban đầu đã từ chối nhưng hắn đã hăm dọa sẽ xử theo luật rừng nếu khước từ. Bước đường cùng, bố Thuyết lại tham gia, lại thêm 1 chuyến trót lọt. Cứ như thế, khi vận chuyển đến chuyến hàng thứ 5, thì ba Thuyết đã bị công an bắt quả tang, thì ra đường dây này công an đã theo dõi từ lâu, đang chờ cơ hội để hốt trọn một mẻ. Chiến dịch đó vây bắt khá nhiều người, tên Hải vì liều lĩnh chống cự nên đã bị công an nổ súng tiêu diệt, còn những người như ba của Thuyết thì bị xử 2 - 3 năm tù, họ đơn thuần chỉ là vì đói nghèo mà tham gia vận chuyển, chứ không phải những mắt xích quan trọng trong đường dây.

Ngẫm lại thì ba Thuyết rất thương yêu hắn, luôn dành hết những gì tốt đẹp nhất có thể cho hắn, từ bé tới lớn ông chưa đánh hắn một lần nào. Cơ thể ông dính thương tích, đi lại tập tễnh, mỗi khi trái gió trở trời là vết thương cũ lại tái phát, ấy vậy mà hồi nhỏ, hắn đòi được ông bế, cho ngồi lên cổ, ông cũng làm cho hắn vui. Ba luôn dạy hắn làm người phải sống đàng hoàng, tử tế, ông luôn mong muốn hắn học hành nên người để cuộc đời sau này đỡ vất vả, nghèo khó, chịu nhiều tủi nhục như cuộc đời ông. Lực học của hắn cũng bình thường, không quá đỗi xuất sắc, vì tố chất của hắn cũng không lấy gì làm siêu sao, mà điều kiện hoàn cảnh cũng khó khăn, không có tiền để đi học thêm hay mua sách tham khảo về học, nên không thể học tốt bằng “con nhà người ta”.

Ấy vậy mà khi mới vào cấp 3, cha hắn không may qua đời trong một tai nạn lao động dưới Hà Nội, thấy bảo là ông bị ngã rồi bị điện giật khi thi công tòa nhà cao tầng. Khi ấy đang học trên trường, nhận được hung tin, Thuyết liền bỏ tất cả chạy về, vừa đi vừa mếu máo:

“Bố ơi, bố ơi!”

….

“Haiz, thật tội nghiệp!”

Ngậm ngùi cảm thán một tiếng, khóe mắt hắn lúc này cảm thấy cay cay, rồi cũng rỉ ra một chút nước mắt, hương vị tình thân thật cảm động.