Nhìn cảnh tượng lão Phong bị xử ngay chốn đông người, có 1 – 2 người đàn ông trung niên dũng cảm ra can, nhưng tụi giang hồ rút súng bắn chỉ thiên, mọi người sợ quá nằm rạp xuống đất, không ai dám bén mảng tới gần.
Phong chết rồi mà vẫn chẳng yên, bọn chúng tiếp tục hành hạ cái xác một cách điên loạn, móc mắt, xẻo tai, rồi cắt từng miếng thịt trên thi thể như tùng xẻo, khi công an xuất hiện, phát loa kêu gọi, chúng vẫn không chịu dừng lại, thậm chí còn nổ súng bắn trả.
Và tất nhiên, chúng nó cũng sớm bỏ mạng trước hỏa lực của lực lượng công an.
Đây đều là những tên giang hồ cộm cán, có dính líu tới các đường dây buôn bán ma túy, nên tên nào cũng có hàng nóng, có thằng còn trang bị lục bạc Beretta 92 của Ý, chất lừ.
Về phần lão Phong, một gã gian thương, từng ruồng bỏ vợ con, nay chết thê chết thảm.
Còn môn Nhãn thuật mà Thuyết vừa thi triển, nó là một môn Bí thuật cao cấp, giúp người thi triển có thể ngưng tụ sức mạnh, tấn công thẳng vào linh hồn đối phương một cách vô thanh vô tức, rồi kiểm soát và thao túng thần trí của kẻ địch, với điều kiện tu vi đối thủ thua kém 1 đại cảnh giới.
Tuy Thuyết bị áp chế tu vi, không thể phát huy uy lực tối đa của bí thuật, bất quá đối phó với mấy gã này thì dư xài, về phần lão Phong, đó là kết cục hắn đáng phải chịu.
Chỉ vì lòng đố kỵ mà chết thảm, nếu như lão biết an phận với tài sản mới có được, thì đâu đến nỗi, nhưng ở đời, nào có thuốc chữa bệnh hối hận.
Thấy mọi việc đã xong, Thuyết cũng thu lại thần thức, bước vào hàng ghế của lớp mình, buổi lễ khai giảng cũng sắp sửa bắt đầu.
Cũng lâu lắm rồi mới được đi dự khai giảng.
Nhìn Thuyết đi tới, chứng kiến dáng vẻ ung dung, thân hình cao ráo, cân đối, cùng gương mặt khá điển trai, nhiều bạn lớp hắn lẫn lớp bên cạnh không khỏi kinh ngạc, trong tâm trí của họ thì mấy tháng trước, hắn gầy gò, đen nhẻm, nào được như thế này.
Thuyết chủ động lên tiếng: “Chào các bạn, lâu rồi không gặp”.
Mấy bạn nữ thì xì xào to nhỏ, bàn tán chuyện hắn tay trong tay ôm ấp mấy người phụ nữ bên bãi biển, các bạn nam thì có mấy người ra hỏi han, có người giữ khoảng cách, có người tếu táo hỏi về bức ảnh kia, vẻ mặt cực kỳ sùng bái và ngưỡng mộ,
Cũng lâu rồi không được đón nhận sự hâm mộ của người khác, Thuyết cũng cảm thấy mát lòng mát dạ, hắn bốc phét:
“Ha hà, có gì đâu, tự dưng ăn may, có nhà tài trợ cho đi du lịch ké ở Ấn Độ Dương”.
Chợt điện thoại rung lên, thì ra là Thảo nhắn tin, Thuyết mở máy ra xem:
“Chúc mừng khai giảng của chồng iu”
Kèm theo mấy cái icon trái tim
Đám bạn nhìn thấy chiếc Iphone đời mới xịn xò, cùng nội dung tin nhắn, thì càng ngả mũ thán phục, một bạn xuýt xoa: “Đúng là chân nhân bất lộ tướng”
Thuyết nghe mà cười không khép miệng được, mặc dù tự biết nên cảnh giác với những lời xu nịnh, nhưng thực lòng thì thích được khen vẫn là tâm lý chung của con người.
Lúc này giáo viên chủ nhiệm đi tới, yêu cầu lớp mau chóng ổn định hàng ngũ, cô chỉ liếc qua Thuyết, cũng không nói gì.
Nhìn cô chủ nhiệm, hắn lúc này mới nhớ về người thầy ở kiếp này của mình, cô tên là Ngọc, Dương Thị Bích Ngọc, dạy Toán, năm nay 26 tuổi thì phải, chưa lập gia đình, đã về trường công tác được mấy năm, lớp hắn là khóa đầu tiên cô chủ nhiệm.
Cô giáo có vóc người nhỏ nhắn, gương mặt tròn, và cũng khá xinh, tuy nhiên Thuyết cũng không có nhiều ấn tượng về cô giáo lắm, vì hoàn cảnh gia đình trước nay, hắn luôn tự ti và mặc cảm, nên sống khá nội tâm, mà lực học cũng thường thường, không có gì xuất sắc, do đó cũng ít được các thầy cô chú ý.
Nói về kỷ niệm của 2 cô trò, thì có 2 lần, đầu năm lớp 10 hắn chậm nộp học phí, dù không nhiều, bị cô nhắc nhở, sau phải vay mượn mấy nhà hàng xóm, mới đóng đủ, và 1 lần cô gọi lên bảng kiểm tra bài cũ, hắn chỗ biết chỗ không, 6 điểm về chỗ.
Buổi lễ khai giảng diễn ra suôn sẻ, về căn bản cũng như các năm trước, gồm mấy phần: khai mạc, thầy hiệu trưởng lên phát biểu, rồi đọc thư chào mừng năm học mới của chủ tịch nước, đánh trống khai giảng, sau đó là màn tặng hoa đến từ một số lãnh đạo doanh nghiệp và cơ quan hoạt động trên địa bàn, … cuối cùng là một số tiết mục văn nghệ.
Thuyết ngồi yên, chống cằm, chăm chú theo dõi thật kỹ buổi lễ này, có lẽ lâu lắm rồi, hắn mới được thưởng thức bầu không khí đậm chất học sinh đến như thế. Con người ta sau khi tốt nghiệp, ra trường, đi làm, cuộc sống hối hả bon chen, đối mặt với cơm áo gạo tiền, để mà được hồn nhiên và vô tư như thời đi học, đúng là chỉ biết ao ước.
Được sống và trải nghiệm thêm một kiếp, hắn muốn trân trọng những phút giây này.
Ngồi nghe diễn văn, rồi nghe hát, mặc kệ một số cái nhìn và bàn tán từ đám bạn xung quanh, hôm nay tiết trời thật trong xanh, nắng hanh, không quá gay gắt, từng làn gió thu dịu mát nhè nhẹ thổi, một thoáng bình yên đến lạ thường.
Chợt có tiếng xì xào, nhiều bạn mở smartphone ra lướt mạng, đọc báo, bắt đầu bàn tán về vụ án mạng ghê rợn mới xảy ra ở chợ vừa nãy, Thuyết nghe rồi chỉ cười nhạt.
Với một kẻ đã từng sinh sống và trưởng thành tại nơi khốc liệt như Thánh giới, thì dăm ba mạng người chẳng là cái thá gì, đâu phải e ngại.
Lễ khai giảng gói gọn và kết thúc sau gần 1 tiếng đồng hồ, các học sinh thu dọn bàn ghế rồi mau chóng trở về lớp học của mình.
Tiết học đầu tiên là Ngữ văn, bài học là trích đoạn “Vào phủ chúa Trịnh” từ tác phẩm “Thượng kinh ký sự” của Hải Thượng Lãn Ông – Lê Hữu Trác, một danh y của Việt Nam thời Lê trung hưng, cách đây khoảng 250 năm.
Nhẹ nhàng tắt chuông điện thoại, Thuyết ngồi chăm chú nghe giảng, khát khao thể hiện ước mơ con ngoan trò giỏi, học hành thành tài của người cha quá cố.
Nhưng hắn chỉ ngồi đọc sách và nghe giảng thôi, chứ không giơ tay phát biểu xây dựng bài
Giờ ra chơi, hắn cũng thử ra chơi và trò chuyện với các bạn trong lớp, coi như tìm hiểu nhân tình thế thái
Tiếp đó là vào giờ Toán của cô chủ nhiệm, cô giảng ở trên bục, còn hắn thì ngồi dưới đọc hết quyển sách trong thoáng chốc, thấy kiến thức quá ư bình thường, với trình độ của hắn, chỉ cần liếc qua là đã hiểu hết nội dung.
Cảm thấy chán chán, hắn suy nghĩ thử xem nên làm cái gì lớn lao, tốt nhất là giảnh giải thưởng, hoặc thành tích nào đó to to, cho ông Lâm được vui lòng dưới suối vàng.
Không thể cứ bình thường mãi được, đôi khi cũng cần phải thể hiện một chút.
Thấy Toán là môn học được học sinh Việt Nam học nhiều nhất, Thuyết cũng thừa nhận vai trò của toán học trong cuộc sống và công việc, dù là ở Thánh giới hay Trái Đất, và dù làm bất kỳ nghề gì cũng đều phải biết tính toán, toán học dạy ta cách tư duy giải quyết vấn đề, gồm có những bước nào, theo trình tự nào, ….
Ra đời người ta có thể không sử dụng nhiều kiến thức toán học từng được học ở trường, ví dụ như đạo hàm, tích phân, giải phương trình, giới hạn của hàm số, … rồi một số kẻ thiển cận lại thốt lên: “Học Toán để làm gì?”
Nhưng cần phải đặt câu hỏi ngược lại:
“Nếu không học Toán thì bạn có thể làm được những gì?”
Thuyết lấy điện thoại ra nhắn tin cho Haruko và Thảo, hắn kêu các nàng tối nay tới hầu hạ hắn, thì mang theo các giáo trình Toán học của đại học Tokyo và học viện Ngân hàng, kể cả đề tài mà Haruko đang nghiên cứu ở trường cũng được, Thảo đã mất hết giáo trình đại học thì phải mau chóng về lại trường cũ, mua sách cho hắn, Thuyết muốn xem thử những kiến thức Toán học cấp cao ở Trái Đất khó tới mức nào.
Dĩ nhiên hành vi ngồi nghịch điện thoại trong giờ, khó lòng qua mắt cô giáo.
Giáo viên giảng bài trên bục, ngồi trên cao, chỉ cần ngó qua là biết em nào ngọ nguậy, làm việc riêng, và việc học sinh nghịch điện thoại trong giờ là hành vi rất thiếu tôn trọng.
Cô Ngọc giận dữ nói: “Thuyết, em làm gì thế, đưa điện thoại đây”.
Thuyết ngẩn người, giờ mới nhớ ra quy định không được nghịch điện thoại trong giờ, hắn đã quen với tâm thế cao cao tại thượng ở nhà và ở Mani giáo ngày xưa, chỉ có hắn đề ra quy định, nào có ai dám đưa ra quy định rồi bắt hắn tuân thủ.
Bất quá đây là trường học, hắn là học sinh, không được vô lễ với thầy cô.
Mặt mũi tối sầm, hắn mang điện thoại lên nộp, cũng không xin xỏ hay thanh minh gì, với hắn, xin xỏ một phàm nhân là điều không thể chấp nhận được.
Cả cô Ngọc và các bạn đều khá ngạc nhiên về biểu hiện này, bình thường thì học sinh sẽ lí nhí xin xỏ, chứ không vô tư đi nộp như vậy, nhất là chiếc Iphone này rất mắc với thu nhập của đa số người dân Việt Nam.
Bất ngờ cô Ngọc trả điện thoại lại cho hắn và nhắc nhở:
“Sức học của em vốn không tốt, nên chú ý nghe giảng trong giờ học, không nên làm việc riêng, lần này vi phạm, cô tha, em cầm điện thoại về và cất đi.”
“Chiếc điện thoại này rất đắt tiền, mà hoàn cảnh khó khăn của gia đình em, cô cũng biết, cô khuyên em không nên làm những việc xấu xa, phạm pháp để kiếm tiền, bản án trước đây của ba em, hy vọng em không quên”.
Nghe vậy, Thuyết nghiêm mặt, ánh mắt trở lên nghiệm lại, sát niệm đã bắt đầu hình thành, hắn ráng hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, cầm điện thoại lên, cố gắng mở miệng:
“Vâng ạ!”
Quả thực, một Chân Tu cao cao tại thượng, đã từng sử hữu hàng vạn thuộc hạ, nay lại chịu ân huệ và sự tha thứ từ một phàm nhân, nói thế nào cũng cảm thấy hết sức khó chịu.
Chưa kể, cô giáo lại nhắc về án tù của ba hắn khi xưa, với Thuyết, dù thế gian có nghĩ thế nào, thì khoảng thời gian khó khăn ấy, nếu ông Lâm không đi xách ma túy, kiếm tiền chữa bệnh cho hắn, chắc hắn chết rồi.
Nhưng dù sao cô Ngọc cũng nói đúng, và cô cũng có ý tốt, hắn không có bất cứ lý do gì để phản bác, việc ông Lâm phạm pháp và đi tù là sự thật, không thể chối bỏ.
Cảm giác vô cùng tức tối và khó chịu, lại không thể nói gì, Thuyết đối diện với cô giáo với sắc mặt khó coi như ăn phải con ruồi vậy, không mấy thân thiện.
Thuyết quay về chỗ ngồi thì cô Ngọc lườm hắn, nhưng giọng nói có phần run run:
“Em dám thái độ với cô à, cái nhìn vừa nãy là ý gì?”