Chương 46: Đi học và bị coi thường

Cô Ngọc tuy giận dữ vì học sinh dám nhìn nàng bằng thái độ đe dọa và thách thức như vậy, cái nhìn đó vô cùng đáng sợ, tuy nhiên cô vốn can đảm, nên vẫn có thể chất vấn hắn, vì thế mà trong giọng nói có phần run run.

Nhưng trước câu hỏi đó của cô Ngọc, cứ tưởng Thuyết sẽ mất kiểm soát và nổi điên, dù gì thì hắn đang bực mình sẵn, thì bất chợt hắn quay lại, vừa cười vừa gật gù:

“Cô chê em học kém chứ gì, cô chê nhà em nghèo đúng không? Được rồi, em nhớ rồi.”

So với vẻ mặt hầm hầm, khó chịu vừa nãy, thì thái độ này quả thật là quay ngoắt 180 độ.

Cô Ngọc bất chợt đứng dậy, trợn mắt lên:

“Em dám thách thức tôi, em nên nhớ mình là học sinh, đừng có hỗn!”

Thuyết định nói gì đó nhưng hắn chợt nhận ra, hắn xưa nay không thích đôi co với với đám đàn bà con gái, cho dù cãi thắng đám người này, cũng chẳng vẻ vang gì.

Nghĩ tới đây, Thuyết chủ động lùi bước, giữ lễ độ:

“Có lẽ cô giáo hơi nhạy cảm, em không có ý gì, em xin phép về chỗ ạ!”

Trực giác của con gái rất nhạy bén, chỉ thoáng tiếp xúc, cô Ngọc đã biết thằng này không hề đơn giản, nó không giống với cậu học sinh tên là Thuyết năm ngoái mình từng chủ nhiệm, bất quá nó đã chủ động xuống nước trước, hôm nay lại là khai giảng, và là buổi học đầu tiên của năm học mới, cũng không nên tiếp tục để chuyện bé xé ra to.

Cô Ngọc nhìn xuống lớp và nói:

“Các em tuyệt đối không được làm việc riêng và nghịch điện thoại trong giờ học, nếu bị phát hiện, cô sẽ lập tức tịch thu, bây giờ lớp mình tiếp tục học bài”.

Thuyết ngồi nghe giảng, thi thoảng lại nghe thấy lời xì xào bàn tán từ mấy bàn xung quanh, nhất là các bạn nữ, họ xem thường Thuyết ra mặt, hẳn là nhờ bức ảnh hắn mới đăng lên mạng, dù sao con gái cũng rất ghét con trai trăng hoa.

“Tự dưng sao nó giàu thế nhỉ, cái Iphone đó đắt lắm, nhà nó vốn nghèo lắm mà, đợt trước tôi nghe kể nó còn phải đi phu ở mỏ đá, rồi mỏ sập, bị đá đè suýt chết.”

“Bà ở gần khu đấy, có biết thông tin gì không?”

“Tôi không rõ lắm, lâu nay nghe đồn nó mất tích, tưởng bỏ học đi làm, kiếm tiền nuôi thân luôn cơ, nhà nó trước nay nghèo mà, giờ cũng chẳng còn ai cưu mang.”

“Bố nó thì mới mất năm ngoài, trước kia cũng tù tội, rồi họ nội từ mặt, mà nghe kể mẹ nó bỏ đi theo trai từ ngày nó còn bé tí, nghĩ cũng tội nghiệp.”

“Đừng bảo nó làm trai bao cho mấy bà để kiếm tiền nhé, trông tướng mạo nó thế kia cũng cao ráo đẹp trai đấy.”

“Cũng không biết được, có thể nó đi buôn ma túy, nhanh giàu lắm, chỉ cần trúng 1 chuyến thì cũng đầy tiền, bố nó ngày xưa bị bắt cũng vì đi xách thuê ma túy cho người ta đấy.”

“Mà Vân Anh này, nghe kể ông Thuyết thích bà hả, hồi lớp 9 thấy bảo hắn còn tặng hoa cho bà nữa, ngồi trong lớp học, thi thoảng vẫn thấy hắn liếc trộm bà.”

Chả là sĩ số lớp học có 50 bạn, gồm 28 nữ, 22 nam, Vân Anh là hoa khôi của lớp, học lực cũng thuộc tốp đầu, lại con nhà gia giáo, rất được thầy cô và bạn bè quý mến.

Vân Anh nghe vậy thì cười trừ, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, với người như Thuyết, quả thật nàng rất ít tiếp xúc. Trong tiềm thức của nàng, Thuyết vốn nhút nhát ít nói, gầy gò xanh xao, sức học thì làng nhàng, mà nhà lại rất nghèo, bố thì tù tội, mẹ lại bỏ đi từ lâu, tóm lại một cô gái như nàng, sẽ chẳng có ai chú ý hay có cảm tình với một chàng trai như vậy.

Hình mẫu của nàng, phải là chàng trai như Tiến, lớp phó học tập, học giỏi nhất lớp, nhìn sáng sủa đẹp trai, nhà lại khá giả, bố mẹ có hẳn một cửa hàng vật liệu xây dựng to đùng ở thị trấn, 2 người cũng lén lút yêu nhau cũng gần năm nay rồi.

Dù các bạn nói rất nhỏ nhưng Thuyết là cường giả đỉnh cấp, hắn vẫn nghe rõ mồn một.

Nhìn chằm chằm vào trang sách trước mặt, 2 tay nắm chặt lại, Thuyết âm thầm chửi thề:

“Khốn kiếp, chúng mày dám xem thường tao hả, được rồi, rồi bọn mày sẽ biết tay tao!”

Nếu là ở Thánh giới, nhiều khả năng là chuẩn bị có án mạng.

Nhưng đây là Trái Đất, là Việt Nam, không nên theo lối hành xử xưa kia.

1 chưởng đập chết chúng nó thì quá dễ dàng, phải cho chúng nó trố mắt ra, trầm trồ thán phục, đó mới là bản lĩnh đích thực.

Còn về cô bạn Vân Anh kia, nhớ lại thì hắn học cùng với nàng ta từ cấp 2, đúng là hồi lớp 9 hắn có tặng hoa, thậm chí còn viết lưu bút cuối năm lớp 9, cũng là bạn nữ duy nhất mà hắn viết tặng lưu bút. Còn hôm tặng hoa, đó là ngày 08/03, một bông hồng, nhưng người ta cũng không nhận, chỉ xua tay cười trừ, rồi chạy đi, để mặc hắn đứng ngẩn ngơ một mình.

Hồi Tết ra, nghe mấy bạn đồn thổi Vân Anh với Tiến lén lên núi chụp ảnh đôi, lúc đó đang trong giờ học, Thuyết nghe mà bỗng khựng lại, con tim đau nhói.

Nếu không bị các bạn nhắc đến, có lẽ Thuyết của hiện tại đã quên mất cô bạn Vân Anh này, vì người như Vân Anh, hiện nay Thuyết không thèm nhìn vào mắt, xét về nhan sắc, cũng không hơn mấy người đàn bà của hắn, mà hắn cũng không phải dạng háo sắc.

Nhẹ nhàng híp mắt lại, rồi thở ra một hơi, Thuyết âm thầm trù tính mấy việc cần làm.

Tối đó, tan làm là các bà vợ lục tục trở về nhà Thuyết, họ háo hức Thuyết giới đến phát điên, 2 bà bầu là Lan và Murasaki thì vì ảnh hưởng bởi gia tốc trận, nay đã chửa rất to, chuẩn bị sinh rồi.

Thuyết chủ động trấn an:

“Các em cứ yên tâm, nếu cần thì anh trực tiếp đỡ đẻ cũng được, không cần tới bệnh viện”

Quả thực với năng lực và hiểu biết, tay nghề mổ xẻ của hắn, thì việc này không hề khó, kiếp trước hắn cũng mấy lần bất đắc dĩ làm bà đỡ rồi, nên cũng có kinh nghiệm.

Thảo xách theo một balo khá nặng tay, mở ra toàn là những giáo trình toán học bậc đại học, nàng hồ hởi: “Trưa nay em tranh thủ quay lại trường, mặc đồng phục ngân hàng vào mua giáo trình, ai nhìn cũng ngạc nhiên.”

Haruko thì khệ nệ cầm theo tận 2 balo sách: “Những giáo trình này em mượn của thư viện trên trường, toàn tiếng Anh và tiếng Nhật, chồng đọc được không?”

Thuyết tự tin: “Không thành vấn đề.”

Nhìn mớ sách trước mặt, nào là Toán cao cấp, rồi thì Xác suất thống kê, hình học vi phân, giải tích phức, … Thuyết phẩy tay, đưa tất cả vào Thuyết giới của mình.

Ở trong gia tốc trận, hắn sẽ từ từ nghiên cứu mớ này.

Đầu tiên là sách giáo khoa toán lớp 11 và lớp 12, lướt qua nhanh thôi, không khó.

Tiếp đến là mớ giáo trình Toán của Học viện Ngân hàng dạy cho sinh viên, đến đây Thuyết đã bắt đầu phải bật Cấm Kỵ lên để hỗ trợ rồi.

Cuối cùng là đống sách Toán của thư viện trường đại học Tokyo, số này thì đúng là khó thật, chắc là dành cho thạc sĩ với tiến sĩ, Cấm Kỵ hoạt động liên tục, Thuyết mới hiểu nổi.

Nhìn Thuyết say sưa và tập trung học bài, trông rất quyến rũ, mấy nàng nhin và cười mãn nguyện, mặc dù không được hắn sủng ái, các nàng cũng cảm thấy như thiếu thiếu cái gì.

Cả đêm thời gian thực, tính ra cũng 40 ngày trong gia tốc trận, Thuyết mới lĩnh ngộ xong số sách kia.

Tốc độ học tập và tiếp thu phải nói là cực kỳ khủng khiếp.

Nhiều đoạn hắn tiện tay, ghi chép luôn kiến giải của mình vào sách, Haruko biết thì đã quá muộn, chỉ biết lắc đầu, thầm nghĩ chuẩn bị tiền để bồi thường thư viện.

Sẵn tiện Thuyết lôi Haruko vào đàm đạo, nàng là giảng viên dạy Toán ở đại học Tokyo, trình độ xem như cao nhất ở đây, vậy mà ở thế mạnh của mình là giải tích, nhiều chỗ nàng cũng không thể hiểu sâu bằng hắn, bị hắn vặn vẹo, lật ngược vấn đề, chẳng mấy chốc không chịu nổi nhiệt, phải xin rút lui.

Haruko trố mắt: “Trời ơi, anh học từ khi nào mà siêu thế, e rằng mấy giáo sư đầu ngành của trường em cũng không bằng.”

Thảo thì ngơ ngác, kéo tay Haruko: “Siêu thế cơ á?”

Haruko gật đầu như giã tỏi: “Ừ, xuất sắc lắm, kiến giải rất cao siêu, thấu hiểu mọi vấn đề, một số chỗ trước mình còn chưa hiểu, vừa được anh ấy giải đáp.”

Thuyết nghe vậy thì cười: “Thật ra những giáo trình này, người thường học và tiếp thu là cả một vấn đề đấy, rất khó, không nhiều người học được đâu, chẳng qua anh là trường hợp đặc biệt, người thường không thể lý giải”.

Thuyết tiếp tục hỏi:

“Ở Trái Đất này có giải thưởng Toán học nào danh giá, hoặc còn vấn đề nào hóc búa, người ta chưa giải quyết được không, anh đang rất muốn thử sức.”

Thảo nghe vậy thì mắt sáng lên, động viên:

“Với học sinh cấp 3, thì huy chương Vàng Olympic Toán quốc tế, gọi tắt là IMO, là giải thưởng danh giá nhất, kỳ thi này mỗi năm tổ chức một lần, mỗi nước tham gia cử 1 đội tuyển, gồm 6 thí sinh, tới dự thi.”

“Ở Việt Nam, thì 6 bạn thí sinh này thường xuất phát từ khối chuyên Toán của những trường chuyên hàng đầu như chuyên Khoa học tự nhiên, chuyên Sư phạm, chuyên Quốc học Huế, …. các bạn phải trải qua rất nhiều vòng thi chọn lọc thì mới giành được 1 suất trong 6 suất này”.

“Và giải thưởng danh giá nhất của lĩnh vực Toán học ở Trái đất là Giải thưởng Fields, danh giá như giải thưởng Nobel vậy, để giành giải thì phải có những nghiên cứu, và công trinh nổi tiếng, nhưng điều kiện là nhà toán học phải dưới 40 tuổi mới được.”

Haruko tiếp tục lên tiếng:

“Còn các vấn đề chưa giải quyết của ngành Toán học, hiện tại có rất nhiều, có thể kể tới đó là các bài toán thiên niên kỷ, có 7 bài, hiện mới giải được 1 bài.”

Thuyết nghe vậy thì ra vẻ thích thú:

“Được rồi, vậy Haruko tìm cho anh thông tin và các tài liệu về 6 bài toán còn lại, anh muốn thử sức, còn kỳ thi IMO kia, có dịp nhất định phải tham gia.”

Rồi hắn tiếp tục chửi thể: “Chúng bây cứ đợi đấy!”

Mọi người nghe thế thì có phần lo lắng, quan tâm hỏi:

“Có chuyện gì vậy chồng, anh bị ai khi dễ à?”