Quay lại việc đầu tư và trang bị cho 4 bà vợ, phải mất thêm chục ngày, quá trình “chia sẻ” mới hoàn tất. Mấy nàng sung sướng reo lên:
“Thật diệu kỳ, em thấy cơ thể mình có thể hấp thu Thánh khí ở trong này.”
Haruko lên tiếng hỏi:
“Những võ công này cao cấp như vậy, sao chồng chỉ mất 2 tháng là có thể thành thục, em thấy là quá nhanh, thông qua kiến thức mà em mới tiếp thu, thì bình thường người ta phải tu luyện hàng chục, hàng trăm năm, thậm chí cả nghìn năm mới có thể thành thục hàng Thánh cấp 9 sao như thế này”
Thuyết trả lời:
“1 trong những yếu tố ảnh hưởng tới thời gian tu luyện và lĩnh ngộ, chính là tài nguyên. Nếu điều kiện thiếu thốn, tài nguyên ít ỏi, thì tu vi lên chậm, mà một số võ công, chiêu thức lại yêu cầu tu vi tối thiểu để có thể bắt đầu tu luyện, nhiều khi tu vi của tu sĩ không đủ yêu cầu để luyện tầng kế tiếp, sẽ phải vất vả tìm kiếm tài nguyên, khi đó quá trình tu luyện sẽ rất dài”.
“Ngoài ra còn phụ thuộc vào ngộ tính, kinh nghiệm và nền tảng nữa, rõ ràng người có IQ cao hơn, từng trải nhiều hơn, có thực lực mạnh hơn thì tiếp thu và lĩnh ngộ sẽ nhanh hơn”.
“Nhiều loại võ công trong số này, mặc dù trước đó anh chưa từng sử dụng, nhưng trước đây đã từng nghiên cứu và tìm hiểu qua, nên dù chưa từng thi triển nhưng cũng nắm được nguyên lý vận hành, huống hồ bây giơ tu vi của anh còn cao hơn cả đẳng cấp của những võ công này, nên muốn thành thục, không hề khó”.
Rồi hắn xua xua tay:
“Các em tranh thủ rèn luyện thêm ít ngày, 100 ngày trong này chỉ bằng 1 ngày ngoài đời thực thôi, kỳ nghỉ lễ sắp hết rồi, phải trở về cơ quan làm việc nữa.”
Các nàng lại u oán:
“Nhưng mà em thích môi trường tu luyện trong này quá, ngoài kia sao sánh bằng”
Thuyết nghiêm mặt:
“Bớt ca thán và tranh thủ thời gian đi, các em vẫn phải quay trở lại với công việc thường nhật, vẫn phải hoàn thành công việc ở cơ quan, tan làm mới được về Thuyết giới tu luyện.”.
“Nhờ đúc thành Thời Không Vô Song Thể mà tu vi của Thảo hiện đã mạnh nhất trong mấy người, nay đã là Kim Đan Trung kỳ rồi, nhưng ngôi vị này không giữ được lâu, em có thể tập tành và nghiên cứu kiến thức thêm, sau này có dịp sẽ gặp được cơ duyên thích hợp”
“Còn Lan, Haruko và Murasaki, võ công đã thành thục, giờ chỉ cần nốc Thánh Khí vào để đột phá tu vi, có thể tu thẳng lên Thánh Đế cũng được, vấn đề chỉ là thời gian. Các em nên tập dượt và thực hành thêm cho quen tay thôi, sướng nhất các em, đãi ngộ này dù là đám con ông cháu cha ở Thánh giới cũng không thể sánh bằng.”
“2 bà bầu cũng thế, cũng sinh hoạt theo giờ giấc đã quy định, dù gì cuộc sống còn nhiều việc phải làm, nhiều điều cần trải nghiệm, chứ không phải chỉ có mỗi tu luyện”
Nói xong, thân ảnh Thuyết từ từ biến mất.
Thân xác của Thuyết vô hồn ở trong phòng ngủ, bỗng động đậy và hoạt động trở lại, Thuyết đã thoát ra khỏi Thuyết giới của hắn.
Không nói nhiều lời, hắn lại dịch không tới Nhật, bố trí thêm truyền tống trận ở trong phòng Murasaki và Haruko.
…
Cuối cùng thì ngày nghỉ lễ cuối cùng đã qua, mặc dù có phần tiếc nuối nhưng các nàng vẫn bị Thuyết trục xuất ra khỏi Thuyết giới không thương tiếc, cả đám chỉ biết ủ rũ quay trở về nhà mình, chuẩn bị cho công việc những ngày tới
2 cô vợ Nhật thì trở về Nhật qua truyền tống trận, còn Thảo thì trực tiếp mở ra đường hầm không gian, trở về nhà với thầy bu ở Hà Nội, với thực lực Kim Đan Trung Kỳ của nàng, khoảng cách 100km không thành vấn đề.
Chỉ còn mỗi Lan ở lại nhà, nàng cũng đi dọn dẹp mấy việc lặt nhặt.
Trộm vía 2 bà vợ bầu bụng đã khá lớn, hơn 3 tháng trong gia tốc trận, thai nhi hiện cũng đã 27, 28 tuần rồi.
Còn Thuyết, hắn cũng phải chuẩn bị quần áo, đồng phục học sinh, mua sách giáo khoa, và một số đồ dùng học tập, dù sao cũng sắp sửa khai giảng năm học mới rồi.
Còn chuyện với lão Phong, Thuyết cũng muốn dứt điểm, hơn 8h sáng, hắn và Lan bắt taxi lên thị trấn, làm thủ tục chuyển nhượng. Tới hiệu sách gần ủy ban, hắn xuống xe để mua sách vở trước, còn Lan thì tới ủy ban nhân dân huyện.
9h sáng, Phong đã chờ sẵn trước cổng ủy ban, tâm trạng lão đang rất vui vì tự dưng được nuốt trọn mảnh đất và ngôi nhà đó.
Nhưng khi chứng kiến Lan xuống xe, nhìn dáng vẻ kiêu sa và rạng ngời, khuôn mặt đầy hạnh phúc với chiếc bụng bầu đã lộ rõ, thì nụ cười trên môi lão chợt tắt.
Dù 2 người đã chia tay từ lâu, dù lão sắp đón nhận một gia sản lớn, thì khi chứng kiến người phụ nữ từng là của mình, nay đang hạnh phúc và mang thai con của thằng khác, lão vẫn thấy cực kỳ khó chịu, sắc mặt giống như ăn phải con ruồi vậy, cực kỳ khó coi.
Tâm tính con người nói chung, thường sẽ nhỏ nhen và đố kỵ.
Cảm thấy chướng mắt, Phong hậm hực:
“Nói mau, của thằng nào?”
Lan chỉ nhẹ nhàng đáp lại:
“Của ai thì cũng đâu liên quan tới ông, ông không có quyền chất vấn, tôi và ông đường ai nấy đi từ lâu rồi.”
Phong tức lắm nhưng tạm thời không làm gì được, vì đây là ủy ban huyện, ai cho phép làm càn, í ới người ta xích lại, thì phiền lắm, với cả trước mắt phải mau chóng xử lý xong vụ sổ đỏ, rồi tính sau.
Đè nén cơn giận trong người, Phong im lặng đi vào bên trong.
Vì Phong đã chủ động bôi trơn từ trước cho mấy cán bộ ở ủy ban nên mọi thủ tục diễn ra rất suôn sẻ, lão cũng sợ Lan bất chợt đổi ý, ra yêu sách chẳng hạn, nhưng may mà Lan không có thêm đòi hỏi gì.
Lão đâu có biết rằng nàng đã có được cuộc sống mới, hướng đi mới cơ chứ, đâu thèm để tâm tới mấy thứ này.
Nhìn nàng xinh đẹp, trẻ trung như thiếu nữ, trong khi theo giấy tờ cá nhân, thì nàng đã ngoài 40 rồi, mấy mẹ bỉm sữa trong văn phòng phải xuýt xoa, tiếc rằng Lan chỉ cười trừ, và trả lời qua quýt.
Nàng không thể tiết lộ việc trở thành cường giả, tu vi đột phá, khiến tuổi thọ đề thăng, làm nàng trẻ ra được.
Có người biết chuyện Phong và Lan trước kia, nay nhìn biểu hiện, xem chừng 2 người này đã không còn qua lại hay dính líu gì, mà nhìn Lan trẻ trung xinh đẹp, mặn mà, quyễn rũ, họ rỉ tai nhau bàn tán, rồi ném những cái nhìn đầy chế giễu và khinh bỉ tới lão Phong.
Trong khi lão Phong, dù nuốt trọn cả một tài sản lớn, mà khuôn mặt thì chả có chút vui vẻ nào, thay vào đó là biểu cảm vừa ái ngại, vừa thèm thuồng tiếc nuối, lại vừa giận dữ.
Công việc hoàn tất, thay vì đi về luôn, Lan tới thăm 1 người quen trước đây, hiện đang làm việc tại ủy ban. Trò chuyện chừng 10 phút, Lan đi ra khu nhà vệ sinh, vừa vào trong rồi chốt cửa lại, không gian thông đạo chợt lóe lên, Thuyết xuất hiện rồi đưa nàng về nhà luôn, Thuyết mua sách vở xong, cất tạm vào balo, rồi tới ủy ban ẩn mình theo dõi, thấy lão Phong bất thiện như vậy, nên khi Lan xong việc là Thuyết cũng hành động liền.
Trong khi đó, lão Phong thì ra khỏi cổng ủy ban, thay vì đi về luôn thì lại đứng chờ trước cổng, muốn đợi Lan ra để hỏi cho ra lẽ, dù 2 người chẳng còn là gì của nhau, thì lão cũng không thể nuốt trôi cục tức này.
Nhưng đợi mãi tới trưa, rồi suốt cả buổi chiều vẫn không thấy người đâu, gọi điện thì máy bận, lão càng tức tối, lão vào chỗ làm việc của người quen của Lan trước kia để hỏi, bác gái này vốn cũng không ưa loại người như Phong nên cũng chẳng hỏi han gì hắn, thái độ lạnh tanh, chỉ hờ hững bảo Lan ra về luôn từ sáng rồi.
Bước đi ở hành lang của ủy ban huyện, Phong lẩm bẩm chửi thề:
“Thằng nhãi ranh, con đĩ già, đừng để tao tóm được chúng mày!”
Nói rồi lão lấy điện thoại ra gọi cho mấy tên giang hồ.
…
Hôm sau là khai giảng năm học mới, Thuyết trong bộ đồng phục học sinh giản dị, phi xe máy tới trường, mấy người vợ nhìn bộ dáng học sinh của hắn, che miệng cười khúc khích.
Vì hiện nay học sinh đi xe máy và xe đạp điện rất đông nên Thuyết và nhiều bạn phải gửi xe máy ở nhà dân bên ngoài, rồi đi bộ một đoạn vào cổng trường, thì bắt gặp Phong và 3 thằng du côn đứng gần đó, dường như bọn chúng đã chờ ở đây được một lúc rồi.
Bất chợt 2 thằng du côn ra nắm tay và khoác vai Thuyết: “Chú em đi theo các anh một lát”
Nói rồi tụi nó kéo Thuyết vào quán nước gần cổng trường, Thuyết cũng chưa vội chống trả, thử xem bọn này muốn gì. Tới gần quán thì thấy lão Phong đang ngồi uống nước, ánh mắt lạnh lùng, Phong liền hất hàm, ra hiệu tất cả ra ô tô gần đó.
Không sai, tụi này định bắt cóc người.
Vừa đi, Phong vừa nhẹ nhàng rỉ tai: “Con khọm kia đang chửa với mày à?”
Thuyết cũng đoán trước lý do mà đám người lão Phong có mặt ở đây, quả nhiên đúng như mình dự đoán, xem ra hắn bị ám ảnh không hề nhẹ trước bộ dáng của Lan ngày hôm qua.
Thuyết cũng ghét lão Phong này lắm, lần trước lão đã xúc phạm Lan một lần rồi, lần này lại tiếp tục gây sự, nếu còn tiếp tục cho qua, e rằng phiền phức sẽ không dứt, đã vậy thì cho mi biết tay.
Nghĩ là làm, Thuyết vùng thoát ra khỏi mấy người, nhìn thẳng vào 3 thằng du côn, ánh mắt lóe sáng: “Nhãn Thuật, Thao Túng Linh Hồn”
3 tên đó liền khựng lại, rồi chợt quay sang khóa tay lão Phong, lấy băng dính trói tay và dán miệng lại, đưa lão lên xe, Phong hoàn toàn bất ngờ, không kịp phản kháng, không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ú ớ kêu lên.
Xe chạy tới cổng chợ huyện, Phong bị đạp xuống xe, rồi 3 thằng như những con thú điên loạn, lao vào đấm đá túi bụi, thay phiên nhau hấp diêm lão, tiếp đó còn cắt của quý của lão ra gặm nhấm, cuối cùng thì phanh xác lão, moi ruột gan lòng mề vứt đầy ra đường.