Chương 34: Kiềm chế

Thuyết nhìn Lan hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì vậy?”

Lan vừa mặc lại quần vừa bảo:

“Ôi giời, lão Phong ấy mà, gần tháng nay, cứ cách mấy hôm là lão lại tới gây sự, lần nào cũng dẫn theo mấy thằng đầu gấu xăm trổ đi cùng, đòi tôi bán cơ ngơi này đi, phải chia tiền cho lão. Lão cứ vin vào việc cửa hàng này ngày xưa lão cũng góp phần xây dựng, còn mấy cơ ngơi khác như tiệm vàng, cửa hàng sách, … thì vốn là bố mẹ lão để lại cho lão, nên lão đương nhiên được hưởng.”

“Vốn khi biết mình có bầu, tôi cũng có ý bán cửa hàng này đi, chuyển tới nơi khác sống, chứ ở lại đây, sau này nghe người ta đàm tiếu, miệng lưỡi thế gian sợ lắm. Mà không biết lão ta hóng được từ đâu, kéo tới đòi chia phần, cứ làm ầm ĩ như thế, việc buôn bán cũng bị ảnh hưởng, nên nửa tháng nay cũng ít nhập hàng hơn, mọi lần thấy lão từ xa là tôi chủ động đóng cửa, lão ấy làm ầm một lúc rồi bỏ đi thôi. Cứ kệ đi.”

Thuyết lúc này mới nhớ ra Phong là chồng cũ của Lan, hắn cũng không quan tâm lão ta hiện nay sống thế nào, chỉ biết đây cũng là dịp tốt để dứt điểm.

Hắn bảo Lan: “Lần này em trả lại hết cơ ngơi này cho nó đi, mình cũng không lấy gì cả, sổ đỏ và hàng hóa, để lại tất, em chỉ mang theo vật dụng cá nhân thiết yếu thôi, nhưng mình viết giấy cam kết, bắt nó ký và xác nhận vào, em viết thế này … viết thế này ….”

Thấy Thuyết nghiêm nghị và thực sự nghiêm túc, Lan ái ngại thở dài, căn nhà này ở mặt đường, ngay ngã tư, khá đông người qua lại, vị trí đắc địa, diện tích gần 60 m2, bán đi cũng phải tiền tỷ. Về mặt pháp lý, nó hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của nàng, vậy mà Thuyết bảo nàng hai tay mang cho không tên đốn mạt kia, lại còn bỏ hết hàng hóa lại nữa.

Nàng muốn phản bác thì Thuyết nghiêm mặt, quát:

“Đừng có lằng nhằng, cứ thực hiện như vậy, sau này anh đền gấp mười, gấp trăm”.

Thùng rỗng thường kêu to, Lan nghe Thuyết nói vậy thì bĩu môi, khinh thường ra mặt, nàng định cự cãi thì chứng kiến đôi mắt của Thuyết đã bắt đầu toát ra vẻ đáng sợ, nhìn lại cái bụng đang ngày càng to của mình, ai bảo cái bào thai trong đó là của hắn cơ chứ. Nghĩ tới đây, nàng bất đắc dĩ chiều hắn:

“Thôi được rồi!”

Nói rồi Lan ảo não đi xuống mở cửa, Thuyết cũng đi theo sau, sẵn sàng đối mặt, hắn dám làm dám nhận, không phải loại hèn nhát trốn chạy.

Nhìn thấy Lan, lão Phong cười đểu:

“A, con chó mở cửa rồi hả, mấy lần mày tránh mặt ông, lần này lại dám ra mặt cơ à?”

Rồi hắn chỉ thẳng mặt Lan, giọng giận dữ:

“Mày bán căn nhà này mà trốn đi một mình, thì đừng trách tao ác, mày có chạy đi đâu ông cũng bắt được thôi, ăn mảnh thì khó sống lắm, không thọ được đâu.”

“Răng rắc”

Nghe Lan bị khinh miệt như vậy, Thuyết giận dữ nhìn chằm chằm lão Phong, 2 tay nắm chặt, hắn tức lắm, muốn cường thế một phen, đập bọn này 1 trận, với thực lực hiện nay của hắn, ngán gì đám tôm tép này.

Lan thấy thế thì sợ hãi, vội kéo hắn ra đằng sau, nhìn hắn và lắc đầu, ra hiệu Thuyết đừng manh động, cứ để đó Lan giải quyết.

Lão Phong thấy thế thì cười hô hố, tiếp tục to mồm:

“Thằng nhãi ranh, mày hận ai, hận bố mày à, mày trốn trong kia cùng con đĩ này, sao không trốn tiếp đi, vác mặt ra đây làm cái gì. Mày nhìn cũng cao ráo, tuấn tú, lại đi bú l-n con mụ già này hả, mà nhìn con vợ cũ của tao dạo này trông cũng ngon lành, nuột nà ra phết, sướng nhé thằng ranh con”.

Vừa nói lão vừa xoa cằm và liếm liếm môi, bộ dáng khả ố rất muốn ăn đòn.

Thuyết muốn 1 chưởng táng chết con chó điên này lắm, nhưng hắn biết mình đang nóng giận, và kinh nghiệm là không nên làm gì, hay phát ngôn gì trong lúc nóng giận. Hành động trong lúc nóng giận thường sẽ thiếu khôn ngoan và sáng suốt, đây là bài học nằm lòng của Thuyết, phải học cách kiềm chế. Bây giờ mà ra tay, nhất định sẽ có án mạng, khi đó sẽ bị điều tra, sẽ rách việc, dù hắn đủ khả năng chống lại cả hành tinh này, thì đã sao, một khi làm quá oanh động, ngộ nhỡ đám kẻ thù cũ cảm ứng được, thì lại phiền phức.

Nhẫn, phải nhẫn nhịn.

Nam nhi, phải nắm được buông được.

Nghĩ tới đây Thuyết thở mạnh một tiếng, quay mặt đi chỗ khác, coi như không nhìn thấy đám chó này. Mấy con chó điên mà thôi, với thân phận của hắn mà ra tay thì mất mặt lắm.

Lan thấy vậy thì thở phảo, đối phương đông hơn, tận 5 – 6 thằng, toàn đám bặm trợn côn đồ, tay lại lăm lăm phớ với tuýp, đánh nhau thì Thuyết chết chắc.

Lan trừng mắt nhìn thẳng lão Phong, mặt không cảm xúc, giọng đanh thép:

“Được rồi, toàn bộ căn nhà, tôi sẽ để lại hết cho ông. Tôi chỉ mang theo di ảnh cái Mai và ít vật dụng cá nhân, nhưng mấy hôm nay nghỉ lễ Quốc khánh, bộ phận công chứng họ không làm việc, 9h sáng thứ 5 tuần sau đi làm trở lại, hẹn ông ở phòng công chứng, tất cả phí chuyển nhượng ông chịu. Ngoài ra tôi sẽ viết giấy, ông ký và xác nhận vào đó, sau này không bao giờ được làm phiền tới cuộc sống của tôi nữa, bằng không hậu quả tự chịu.”

Lão Phong nghe mà ngạc nhiên, lão không ngờ lại được ăn cả, lão nghi hoặc hỏi lại:

“Thật không đấy, hôm đấy nuốt lời thì sao?”

Đến lượt Lan chỉ thẳng mặt:

“Xưa nay bà mày đã hai lời bao giờ chưa, còn bây giờ, tất cả cút đi.”

Cả bọn nghe vậy thì bất giác giật mình, không ngờ Lan lại quyết liệt như thế, nghĩ tới đây, cả đám tự giác đi về. Tuy nhiên, lão Phong vẫn cắt cử 1 tên ở lại giám sát, nhất cử nhất động đều phải báo cho lão biết.

Lan cũng nói nhỏ điều gì vào tai Thuyết, hắn nghe mà giật mình, không ngờ lòng dạ nàng lại rộng lượng đến thế. Hắn cũng thầm thì với Lan cái gì đó, chỉ thấy nàng gật đầu.

Thuyết hô hoán với mọi người xung quanh:

“Xả kho đây, xả kho đây, tất cả hàng hóa và vật dụng trong cửa hàng, để lại hết cho bà con cô bác, khách trả tùy tâm, trả bao nhiêu cũng được, không trả cũng không sao, nhanh chân kẻo hết, đến mau, đến mau.”

Thấy mình nói còn nhỏ, Thuyết dùng đến một chút xíu Không Gian Chi Lực tác động vào môi trường xung quanh, để người cách đó vài km họ cũng nghe thấy.

Quả nhiên, người ta ùn ùn kéo đến xem thực hư. Lúc đầu bán tin bán nghi, nhưng về sau thấy có chị xách can dầu ăn 5 lít ra mà chỉ gửi 50k, Thuyết cũng vui vẻ cầm. Thấy vậy mọi người ào ào lao vào vơ vét như sợ hết phần, hiệu ứng FOMO có thể thấy rõ.

Ngay cả tủ lạnh, xoong nồi, bát đĩa trong nhà, cũng bị khuân đi.

So với hôi của cũng chẳng khác là bao.

Thuyết mở ngăn kéo quầy, lấy nốt ít tiền lẻ rồi ra canh cửa, thu tiền của những người có tâm, người thì 5 lít, kẻ thì 2 lít, có bà chỉ gửi 10 nghìn, có người không gửi đồng nào, hắn cũng thây kệ, đây là Lan chỉ đạo hắn.

Thoáng cái, gian hàng đã bị vơ vét sạch, gần đây Lan cũng ít nhập hàng, dù gì nàng cũng có ý định bán căn nhà này đi.

Ngoại trừ tầng 2 đang bị Lan khóa, còn lại tầng 1 đã trống trơn sau 15 phút.

Ngay cả cái máy giặt trên tầng 3 cũng bị người ta tháo ra khuân đi.

Lên tầng 3 gỡ quần áo đang phơi và mang ảnh thờ của Mai rồi xuống tầng 2 khóa cửa lại, lúc này Lan đang ngắm nhìn căn phòng một lần cuối, dù gì nàng cũng sống ở đây 5 năm có lẻ rồi, nói không tình cảm thì quá là giả dối.

Mở két sắt lấy sổ tiết kiệm, vàng và sổ đỏ ra, Lan kiểm đếm lại một lần rồi cho vào vali. Căn nhà này dù gì cũng là vết tích của cuộc hôn nhân trước đây, lần này nàng chiều Thuyết, nghe theo lời Thuyết, chấp nhận bỏ lại toàn bộ cơ ngơi này, vết tích này.

Số là lâu nay buôn bán có lời, nàng vừa dành 1 phần để mua vàng, đều đặn mỗi tháng mua 1 chỉ, tiền mặt thì để dành. 3 năm trước nàng cố vay mượn thêm một ít để mua một mảnh đất, năm ngoái có cơn sốt đất, nàng bán đúng lúc giá cao, lời hơn 1 tỷ gửi ngân hàng.

Dù chỉ học hết cấp 3, nhưng là người buôn bán sành sỏi, kiếm lời từ những trăm đồng con một, nàng hiểu nguồn gốc của lợi nhuận, suy cho cùng vẫn là “mua rẻ rồi bán đắt”.

Nàng ép giá nhà cung cấp, cố gắng thu mua với giá đầu vào rẻ nhất, rồi bán ra cho khách hàng với giá cao hơn, gói bột canh có khi chỉ lãi vài trăm đồng con, hay can dầu ăn lãi vài chục nghìn, thậm chí cả lô đất lãi tiền tỷ, cũng đều vận hành theo nguyên lý này.

Ngay cả ngân hàng thương mại, họ cũng hoạt động như vậy, nguyên tắc “đi vay để cho vay” về bản chất cũng không khác gì, họ đi mua vốn với giá rẻ, tức là huy động vốn với lãi suất thấp, rồi bán vốn với giá cao, nghĩa là cho vay ra với lãi suất cao hơn.

Xem camera thấy dưới tầng 1 đã xong, Lan alo gọi Thuyết lên, dù gì quần áo, vật dụng của nàng cũng không ít, đóng gói cũng mất kha khá thời gian.

Lan nhờ vả: “Vào dọn đồ rồi đóng gói giúp người ta”

Thuyết ra lệnh: “Tất cả những đồ em muốn chuyển đi, để hết lên cái giường này trong vòng 15 phút, không cần đóng gói làm gì cho mất công, anh phẩy tay là xong”

Mặc dù nghi hoặc trong lòng nhưng Lan vẫn răm rắp làm theo lời Thuyết.

Vật dụng mang theo, ngoài đồ giá trị lớn đã cất vào vali thì đa phần nàng chỉ chọn những thứ vẫn còn mới mà thôi, còn đồ đã cũ, thì bỏ hết lại, mấy món cồng kềnh như bàn, ghế, giường, tủ, ti vi, máy giặt, điều hòa, … cũng bỏ lại hết. Nàng tin tưởng Thuyết!