Thuyết từ tốn trả lời: “Đây là Thảo, bạn gái cháu, chúng cháu mới từ Hà Nội về, thời gian qua cháu đi làm ăn xa, kiếm ít tiền, bây giờ vào năm học thì cháu về.”
Thảo cũng nhanh miệng chào ông, ông Toàn lúc này mới nói:
“Chiều nào ông cũng đi qua đây, làm gì có căn nhà nào, sao bây giờ tự dưng lại có căn nhà to đẹp và hoành tráng thế này.”
“Hì hì, có gì đâu ông, mà sao chiều nào ông cũng đi qua đây ạ?”
“Uk, đợt nọ cháu rời đi mà chẳng để lại lời nhắn nào, lại chẳng có số điện thoại, nên mọi người quanh đây cũng không biết làm sao để liên lạc với cháu, nên cứ chiều chiều là ông lại chạy qua ngó xem.”
Thuyết nghe tới đây thì giật mình, hắn cảm nhận là đã có chuyện:
“Có chuyện gì thế ông? Ông cứ kể cho cháu biết, bây giờ cháu đã trở về rồi”
“Chuyện gì thì ông cũng không rõ, chỉ thấy hơn 1 tháng nay, cô Lan thường xuyên đến đây hỏi han tin tức về cháu, nó nhắn ông khi nào cháu về thì nhắn cho nó.”
Nghe tới Lan, cả Thảo và Thuyết đều biến sắc và có phần bất ngờ, Thảo cũng từng được nghe kể về Lan, và nhất là Thuyết, hắn tưởng Lan đã cạch mặt hắn, nhớ lại lần trước, Lan coi như không quen biết hắn, hắn vẫn còn ái ngại, bất quá ngoài mặt hắn vẫn ra vẻ hồ hởi và khẩn trương:
“Cô Lan á, cô ấy tới đây tìm cháu làm gì nhỉ? Thôi được rồi, bây giờ cháu cũng có việc lên thị trấn, để cháu qua luôn cửa hàng của cô ấy.”
“Uk, thế cháu đi nhé, ông cũng về khám bệnh đây”.
“Vâng, chúng cháu chào ông ạ”.
Nhìn ông Toàn đi về, Thuyết trầm ngâm, không biết là có chuyện gì, nói thật là hắn vẫn có phần e ngại khi đối mặt với Lan, bản lĩnh cường giả bỗng dưng mất sạch.
Thấy bầu không khí im ắng, Thảo chủ động lên tiếng:
“Anh sợ à, lúc trước đè người ta ra anh mạnh bạo lắm mà, bây giờ sao lại cụp đuôi lại thế, đàn ông dám làm mà không dám chịu, hèn lắm.”
Thuyết biết là khích tướng nhưng hắn không trách Thảo, lần đó đúng là lỗi của hắn.
“Chỉ vì một phút thiếu kiềm chế mà gây ra tội nghiệt, làm ra hành vi không đúng. Nghiệp đã tạo, không sớm thì muộn cũng phải chịu báo ứng mà thôi. Đi”
Thảo động viên: “Người đang bẩn, anh chịu khó tắm rửa, thay bộ quần áo mới cho tử tế đã, rồi hẵng đi gặp người ta, ít nhiều gì mình cũng phải tỏ ra đàng hoàng”.
Tắm rửa thay quần áo xong, Thuyết dắt xe đi, hắn hỏi Thảo:
“Nếu người ta làm khó dễ, đòi bồi thường hoặc đâm đơn kiện, công an tới bắt anh, em có sợ không?”
Thảo kiên quyết: “Anh đừng lo gì cả, dù có thế nào em cũng tin anh sẽ không sao hết”.
Trực giác của Thảo mách bảo là Lan không sẽ không làm gì khó khăn cho Thuyết, nếu muốn báo công an, thì đã báo từ lâu rồi, còn nàng tin, với bản lĩnh dời non lấp bể, hái sao trên trời của Thuyết, bất luận là ai tới vây bắt, trừ khi là Thuyết chủ động đầu hàng, còn không thì trên Trái Đất này, không ai đủ khả năng đối đầu với hắn, đừng nói là bắt giữ.
Tới gần cửa hàng thân quen, bắt gặp thân ảnh ấy, Lan vẫn đang bán hàng cho khách, những lúc rảnh rỗi, nàng ngồi một mình, nét mặt buồn buồn, dường như đang nghĩ ngợi điều gì.
Yên lặng quan sát tầm 10 phút, Thuyết mới đi tới.
Nhìn thấy Thuyết, mắt Lan sáng lên, rồi vẻ phiền muộn lại mau chóng xuất hiện.
Hắn dựng xe, ái ngại nhìn nàng, nói thật, chuyện lần đó vẫn là tâm bệnh của hắn.
Thuyết rụt rè hỏi, có ý thăm dò: “Lan dạo này có khỏe không? Tìm Thuyết có chuyện gì?”
Lan nhìn hắn, giọng điệu có phần phiền muộn:
“Chuyện gì là sao, sáng hôm đó cậu đã từng nói những gì, đã quên rồi sao?”
Nói rồi Lan đóng cửa hàng, bảo hắn đi vào trong, rồi nàng lấy một túi hồ sơ ra đưa cho Thuyết, khẽ thở dài: “Thôi, đã tới đây rồi thì tự xem đi”.
Thuyết nghe vậy cũng không nói gì thêm, hắn từ từ mở hồ sơ ra xem, thì ra bên trong là phim siêu âm và kết quả xét nghiệm.
Mặc dù đã chuẩn bị trước tâm lý khi tới đây, nhưng khi xem xong, hắn vẫn sốc nặng, không dám tin vào mắt mình, miệng há hốc, tay run run:
“Có thai!”
“Lan có thai rồi sao?”
Im lặng mấy phút, đó là câu đầu tiên hắn mở miệng hỏi Lan.
Lan nhìn hắn rồi bảo: “Uk, của cậu đấy, đêm đó”
Nói tới đây nàng quay mặt đi, nước mắt rơi xuống.
Thuyết ngồi xuống, xoa lưng Lan, ngậm ngùi: “Ta xin lỗi, chỉ vì một phút nông nổi mà gây ra. Nói đi, Lan định thế nào, ta sẽ tôn trọng mọi quyết định của Lan.”
Lan lườm hắn: “Thế nào là sao, định chối bỏ hả, sáng hôm sau cậu mạnh mồm lắm cơ mà, giờ biết sợ rồi sao?”
Thuyết khẩn khoản:
“Ta không có ý đó, bất luận Lan quyết định thế nào, ta cũng sẽ chấp nhận, nếu Lan không chê, thì về nhà ta. Lâu nay ta bận đi xử lý chút chuyện, sáng nay mới trở về, vừa xây xong nhà, nhận được tin nhắn từ ông Toàn là ta lên đây gặp em luôn”.
Lan ngạc nhiên, hốt hoảng:
“Xây nhà xong rồi là sao, chẳng phải đó là bãi đất trống, để cỏ hoang mọc sao?”
Thuyết cười yêu thương: “Chuyện đó ta sẽ giải thích sau, nếu em muốn biết thì ta còn nhiều bất ngờ lắm, sau này tha hồ mà khám phá, còn về đứa bé này, ý cưng thế nào?”
Lan cười, mắng yêu hắn:
“Ngốc ạ, dĩ nhiên phải đẻ ra mà nuôi nó lớn chứ sao nữa, dù sao người ta cũng đâu còn người thân thích nữa, cái Mai đã mất, thằng Đức thì coi như không có, vả lại cũng không thể nhờ vả nhà em trai mãi được, có đứa con vẫn hơn. Nói thật nếu không có đêm đó với cậu, thì lâu nay tôi cũng định đi kiếm đứa con để về già còn trông cậy. Chứ nếu muốn phá thì người ta đã tự xử lý rồi, đâu đợi cậu trở về làm gì”
Lan nói thêm:
“Yên tâm, tôi sẽ không bắt cậu chịu trách nhiệm gì đâu, cậu đang đi học, nuôi thân mình còn không xong, nói gì đến… Nhưng nhớ lại ánh mắt và thần thái khi đó của cậu, tôi biết cậu không đơn giản là Thuyết của trước kia, có lẽ vụ tai nạn 3 tháng trước đã ảnh hưởng tới cậu. Vì vậy tôi mới đi tìm cậu. Thật ra chỉ là thông báo thôi, chứ cậu đừng lo lắng, tự ta sẽ đẻ nó ra và nuôi dạy nó.”
Thuyết nghe vậy thì bỗng tự tin hẳn lên, hắn ôm chầm lấy Lan, giọng đầy quyết tâm:
“Nếu em giữ con lại thì về nhà ta, ta sẽ chăm lo cho 2 mẹ con chu đáo, nhà mới của ta đàng hoàng lắm, không thiếu thốn gì. Ở đây buôn bán, vừa vất vả, vừa bị người ta đàm tiếu, dị nghị, sau này bụng to ra thì dấu sao nổi”.
“Hơn nữa cửa hàng này là cơ ngơi của nàng với chồng trước, là dấu vết của cuộc hôn nhân trước, ta muốn nàng theo ta, mà không còn vướng bận gì tới những thứ của trước đây, ta không vô dụng tới mức không nuôi nổi vợ con mình, để vợ con phải bấu víu vào những cái xưa cũ, lòng tự trọng của ta không cho phép điều đó.”
“Tạm thời trong này còn mấy trăm triệu, lát ta đi thị trấn sắm ít vật dụng, sẽ mất một khoản, chắc còn 400 tr, em giữ lấy dùng trước, tiền này là ta quang minh chính đại kiếm được, không buôn lậu, phạm pháp hay trộm cướp của bất kỳ ai”.
Vừa nói Thuyết vừa mở điện thoại cho Lan xem số dư tài khoản.
Nghe Thuyết nói một tràng, Lan sững sờ:
“Nhưng ta cũng phải làm gì đó chứ, đâu thể ăn không ngồi rồi, mà tiền thì tiêu rồi cũng cạn, đâu thể cứ ỷ lại, lỡ có biến cố gì còn có tiền để lo liệu giải quyết chứ.”
Thuyết cười: “Vợ cứ lo xa, tiền bạc cứ để ta kiếm, ta đã nói rồi, ta còn nhiều bất ngờ dành cho nàng lắm, cứ từ từ mà khám phá.”
Lan bĩu môi: “Ai là vợ cậu, đừng tự nhận vơ.”
1 tay sờ mông, 1 tay luồn vào ngực, mò mẫm bầu vú, rồi Thuyết lại áp tai vào bụng nàng:
“Mẹ nó vẫn còn chối cãi hả?”
Nói rồi Thuyết hôn Lan, định làm nháy, thấy bảo chơi gái chửa sướng nửa đời người, nghĩ tới đây Thuyết càng hăng máu. Nhìn gương mặt Lan kiều diễm, lại mặc áo cộc và quần bò bó sát, tôn lên những đường cong chết người, hắn càng không cưỡng lại được.
Mà Lan cũng không có bất kỳ phản kháng nào, mê ly nhìn hắn, mấy tháng nay nàng cũng không được tưới tắm, tay Lan cũng luồn xuống hạ bộ Thuyết, thọc vào trong quần tìm cây gậy của hắn, thứ đã làm nàng sưng bụng.
Đôi nam nữ đang định hoan lạc thì bên ngoài bỗng có tiếng đập phá, chửi rủa:
“Đ-t mẹ con đĩ kia, ra đây, trả lại cửa hàng cho ông, mày trốn trong đó chim chuột với thằng nào, hả?”
Thuyết và Lan đang say đắm bỗng giật mình, dậy chỉnh chang lại quần áo.