Rồi những khối đá đó lao từ trong vòng tròn ra, đầu tiên là xếp ngay ngắn vào rãnh.
Thì ra là hắn xây tường bao trước, tường bao cao 3 m, như vậy các khối đá này cũng phải cao tầm 5 m, hơi thon dần về phẩn đỉnh, được xây đều tăm tắp, và xếp vô cùng khít.
Tiếp theo là lát sân, những viên đá vuông vắn, được mài nhám, 1 số vị trí chìa ra, để trống, chắc gia chủ muốn chưa đất để trồng cây.
Cuối cùng là khu nhà chính, rộng hàng trăm m2, cao hơn 4m, có đầy đủ phòng khách (rất lớn), nhà ăn, khu công trình phụ, ngoài ra còn có vài phòng ngủ, trong đó có 1 phòng ngủ rất rộng, chắc Thuyết định làm tẩm cung của mình.
Nói là nhà, chứ thực ra nó là những khối đá được ghép lại với nhau, những bức tường đá được chôn sâu hàng mét
Phải mất tới nửa tiếng Thuyết mới xong phần thô cho căn nhà của mình
“Cứ tưởng nhanh, bới ra làm mới biết cầu kỳ thật”
Thảo động viên: “Anh làm như vậy là quá nhanh rồi đó, đúng là thần nhân”
Nhà mới xây thô, chưa kịp sắm đồ đạc, vật dụng, càng chưa có nội thất và kết nối Internet, ngó nhìn điện thoại đã gần 10h sáng, Thuyết dẫn Thảo đi chợ, sắm ít vật dụng.
Hắn trực tiếp xé rách không gian, đưa Thảo tới 1 siêu thị đồ gia dụng ở Hà Nội, trước mắt là sắm bếp từ, bộ xoong nồi, nồi cơm điện, ít bát đĩa. Có điện thoại, quẹt thanh toán thật tiện, đỡ phải mang nhiều tiền mặt, Thuyết còn nửa tỷ trong tài khoản, tha hồ sắm sửa.
Mua đồ xong, 2 người bước ra ngoài cửa siêu thị, khệ nệ xách túi đồ tới chỗ vắng, rồi Thuyết lại mở cánh cửa không gian để trở về, có nhân viên vô tình liếc thấy 2 người biến mất cứ tưởng là ma, 2 người khách này quần áo, khẩu trang che kín mít.
Về nhà, Thuyết bảo Thảo tự lấy xe máy đi chợ, còn hắn lại xé không đi mua vật tư điện nước, máy bơm, téc nước, ...
Vì bố là thợ xây, hắn cũng từng có thời gian theo bố đi xây, nên cũng biết mấy việc này, lại thêm thực lực khủng bố hiện tại, mấy việc này không có gì khó.
Ngoài cái giếng có sẵn, không phải đào, còn lại đều phải làm mới lại từ đầu.
Một lúc sau Thảo đi chợ về, nào gạo, nào rau, thịt cá, dầu ăn, gia vị, … chẳng thiếu một thức gì.
Nhìn Thuyết hì hụi xây nhà, đấu điện, đi đường nước các kiểu, Thảo vừa nấu cơm vừa mừng thầm, nàng thấy những giây phút này thật hạnh phúc.
Đụng gì thiếu nấy, từ cái thau, cái rổ, con dao, cái thớt, … nàng lại kêu Thuyết, bắt hắn xé không đi mua về mau.
“Anh ơi, vào ăn cơm, gần 12h trưa rồi”
Lúc này Thuyết mới xong phần điện nước, đang đứng ở sân tạo hình 2 con sư tử đá, để sau này đặt trước cổng ngõ.
Thật ra tu đến Kim Đan, tu sĩ đã không cần ăn uống, bài tiết như người thường, nhưng nghĩ nàng đã vất vả để có được mâm cơm kia, hắn vẫn dừng tay, vào ăn.
Thịt rang, cá rán, canh chua, làm rất ngon, trang trí cũng rất bắt mắt, phải nói là Thảo cực kỳ đảm đang, nữ công gia chánh, hắn ăn mà khen hết lời, Thảo sướng cười tít mắt.
“Ngồi ăn dưới nền nhà nãy giờ, giờ anh mới thấy là nhà mình chưa có đồ nội thất”
“Cả ti vi, tủ lạnh, máy giặt, điều hòa, nóng lạnh nữa anh, chiều nay mình xuống thị trấn sắm luôn, tài khoản anh còn nhiều tiền không, không thì cứ lấy thẻ của em”
“Tài khoản của anh còn khoảng 460 tr, sắm đồ điện tử điện lạnh đó chắc tầm 50 triệu em nhỉ, còn đồ nội thất anh sẽ tự làm, khối đá anh vừa bốc về xây nhà, anh thấy ở gần đó có khu rừng tuyết tùng to lắm, đây là loại gỗ huyền thoại, hương thơm và chất lượng thì khỏi phải nói, ha ha”
Thảo nghe mà trố mắt, suýt phòi cơm ra.
“Em không cần ngạc nhiên, mấy cái này vặt vãnh thôi, nếu em thích thì anh hái Mặt Trời, Mặt Trăng xuống cho em chơi cũng được.”
“Thần kỳ quá, khi nào anh dạy em tu luyện đi, em cũng muốn”
“Được rồi, để hôm sau anh đả thông kinh mạch cho em, khi đó em sẽ có từ 1 tới 3 linh căn, còn về việc có linh căn nào thì cũng hên xui, cái này ngẫu nhiên lắm, không nói trước được. Anh sẽ cung cấp thêm công pháp, em cứ luyện theo đó, là tu luyện được.”
“Cái nào mà có thể mở ra cánh cửa không gian như anh vẫn làm ấy, còn cái loại chết chóc mà hồi sáng anh dùng, em sợ lắm!”
“Đó là Không Gian linh căn, cùng với Thời Gian, Tử Vong và Sinh Mệnh, đó là những loại linh căn cực hiếm đó, ngay cả Thánh giới cũng ít người sở hữu lắm, thôi thì tùy duyên đi”.
Thảo bấy giờ ngơ ngác: “Thánh Giới là nơi nào thế?”
Thuyết biết mình nói hớ, cũng không biết nên giải thích thế nào, đành trả lời qua quýt:
“Suỵt, nãy anh lỡ lời, sau này tốt nhất không nên đề cập tới địa danh này, em chỉ cần biết đó là nơi có đẳng cấp cao hơn so với Trái Đất này rất nhiều, và cách hành tinh này rất rất xa, chắc cỡ vài chục tỷ tỷ tỷ tỷ năm ánh sáng, kiếp trước anh từng sinh sống và tu luyện ở đó, may mắn giữ được trí nhớ về các loại võ công, kiến thức ở đó sang kiếp này ở Trái Đất, nên mới có thực lực như vậy.”
“Hả, kiếp trước?” – Thảo càng ngạc nhiên
“Nhưng quan trọng là chúng ta phải sống tốt ở kiếp này, ở thời khắc này, chuyện trước kia thì bỏ qua hết đi, những chuyện đã qua, tốt nhất đừng nên nhắc lại, có những tồn tại khủng bố nằm ngoài tầm hiểu biết của em và anh, nói ra lỡ bị bọn họ cảm ứng được, họ kéo tới Trái Đất thì phiền phức lắm đấy, hành tinh này không đủ sức để chống trả đâu”.
Thảo nghe mà sợ hãi, gật đầu lia lịa, nếu trước kia nghe ai nói, nàng chắc chắn không tin, thậm chí còn chửi đồ lửa đảo, bịa chuyện, nhưng được tận mắt chứng kiến khả năng của Thuyết, Thảo tin những gì mà hắn nói là thật.
Có những điều mà thực lực phải đủ mạnh, mới nên biết tới, tránh rước họa vào thân.
Chân lý này nàng từng học được ở chốn công sở, có những thông tin cao cấp thuộc diện tối mật, nhân viên quèn tốt nhất đừng có hóng hớt, bàn tán linh tinh. Bạn cứ làm tốt chức trách và phận sự của mình trước đi, không nên nhiều chuyện.
Cơm nước xong xuôi, Thảo bưng mâm bát đi dọn dẹp, Thuyết thì lo nốt 2 con sư tử đá.
Thoáng một cái, 2 con sư tử đực hùng dũng, oai nghiêm, nhìn sống động và kích thước như thật được dựng lên 2 bệ đá trước cổng ngõ.
Thuyết lại trực tiếp tới vùng núi ban nãy, nơi này cao hơn 3.000 mét so với mực nước biển, địa hình hiểm trở, khí hậu khắc nghiệt nên dân cư rất thưa thớt.
Nhìn rừng tuyết tùng bao la, trong đó có cây cao tới 60m, đường kính thân lên tới 3m, đã già cỗi và chết khô, dùng thủ pháp Thời Gian để đánh giá, Thuyết hài lòng:
“Cây tuyết tùng này cõ lẽ phải sống gần 1.500 năm rồi, chết khô mấy năm nay mà vẫn không ai tới khai thác, chắc tại nơi đây quá hẻo lánh nên ít người lui tới. Kể cũng phải, vách núi này cheo leo như vậy, dù có tới được nhưng để khai thác cũng là cả vấn đề.”
“Lại là tuyết tùng đỏ nữa chứ, càng tốt, càng quý hiếm”, hắn tiếp tục sửng sốt.
Biết rằng chế tác đồ nội thất sẽ rất lâu, vì nhiều chi tiết nhỏ, phải chạm trổ tỉ mỉ, hắn phẩy tay, tạo 1 cái gia tốc trận cỡ 200 lần thời gian thực lên cơ thể mình rồi bắt tay vào chế tác. Đầu tiên là nhấc bổng cây cổ thụ lên, cả gốc cả rễ, rồi bắt đầu cắt xẻ, đục đẽo. Sợ bụi mùn cưa nên Thuyết quyết định triển luôn tại vùng núi này, đỡ phải mang về nhà.
Làm xong món nào là hắn lại mở cửa không gian ném về nhà món đó, lần lượt là bộ cửa cổng, cửa nhà, cửa sổ, rồi tới bộ bàn ghế tiếp khách, nhìn rất hoành tráng.
Tiếp đến là những đồ như giường, phản, sập gụ, bàn trang điểm, tủ quần áo, ….
Nhìn cây tuyết tùng vẫn chưa dùng hết, hắn tiếc của, thu luôn vào trong thể giới của mình, sau này có dịp thì chế tác tiếp.
Dường như còn chưa đủ, hắn vơ vét một loạt cây non ở xung quanh, ném vào trong thế giới riêng của mình, rồi làm một cái gia tốc trận gấp 100 lần lên khu rừng nhỏ đó.
Xong xuôi tất cả, Thuyết trở về nhà, nhìn Thuyết lấm lem bụi bẩn, Thảo hỏi:
“Anh đi đâu suốt 2 tiếng vừa qua thế, mà trước kia anh làm thợ mộc à mà đóng đồ siêu thế, đẹp lắm.”
Thuyết phổng mũi: “Anh nhìn người ta làm, với cả tư duy những thứ mình muốn, rồi vận công triển thôi, dễ lắm, nhưng chạm trổ họa tiết thì lại rất cầu kỳ tốn thời gian, chỗ này anh làm mất hơn nửa tháng đấy, chẳng qua xài gia tốc trận nên em mới thấy 2 tiếng”
“Đầu tiên là anh may mắn tìm được cây gỗ cổ thụ sống hơn nghìn năm, đã chết già, đây là tuyết tùng đỏ, cực kỳ quý hiếm, chất lượng thì miễn bàn, để anh gắn nốt bản lề là xong”.
Thảo càng nghe càng thán phục, số đồ nội thất này, làm từ gỗ quý như vậy, mang ra ngoài bán chắc phải tiền tỷ, mà sợ là cũng chẳng có ai mang đi bán, gỗ tuyết tùng ngoài độ bền và hương thơm đặc trưng ra, nó còn có tác dụng trừ tà ma nữa.
Gắn bản lề một thoáng là xong, nhìn căn nhà khang trang vững chãi đã hoàn thiện gần hết, nay chỉ còn thiếu đèn và mấy đồ điện tử điện lạnh, thiết bị vệ sinh, hắn định dẫn Thảo đi siêu thị sắm nốt, thì có ông lão hàng xóm chạy sang, Thuyết nhận ra đó là ông Toàn, làm bác sĩ, nhà ở gần đây.
“Thuyết đi đâu 3 tháng nay vậy cháu, còn mang cả bạn gái về nữa, ô mà cơ ngơi nào hoành tráng thế này?”
Ông Toàn nhìn căn nhà to đùng, mới toanh mà ngạc nhiên.
Ông còn lấy tay dụi mắt mấy lần, như sợ mình nhìn nhầm.