Chương 29: Một chút thể hiện

"Thân gửi toàn thể bạn đọc,

Năm 2023 đầy khó khăn đã đi qua một nửa chặng đường, cũng nhờ đó mà công ty cũng ít dự án hơn, lên văn phòng ngồi chơi cũng nhiều hơn, nhờ đó mình có thời gian sáng tác hơn.

Hôm nay là ngày khởi đầu của nửa năm còn lại, mình chẳng có gì nhiều, xin gửi 10 chap cho anh em đọc chơi.

Hy vọng nền kinh tế sẽ khởi sắc hơn trong thời gian tới.

Chúc anh em cuối tuần vui vẻ!"

Thuyết nhẹ động ý niệm, còn Thảo chỉ thấy cái tủ ở xa xa bỗng chốc tiến lại gần tầm mắt nàng, rồi đột ngột, không gian ở ngăn dưới cùng hiện ra, cũng là nơi nàng cất đống đồ tư mật của mình, quần chip, cooc xê nhiều vô cùng.

Đỏ mặt, cô đấm Thuyết thùm thụp: “Ai cho anh dám?”

Thuyết quay mặt nhìn ra hướng khác: “Xin lỗi, anh không biết, em thò tay vào lấy đồ đi, anh không nhìn đâu.”

Thảo cho tay vào tủ đồ, bới bới, lát sau nàng lấy ra mấy món.

Thuyết thấy xong rồi thì đóng cánh cổng Không gian lại, hắn ai ngại nhìn nàng, thú thật hắn cũng không biết nơi đó lại chưa mấy thứ đồ đấy của phụ nữ.

Thảo vừa lườm vừa đưa đống nữ trang của mình, và cả điện thoại, ví của hắn.

“Vàng trang sức em chỉ có mỗi cái dây chuyền bạch kim má cho ngày trước thôi, còn lại toàn vàng miếng, anh xem có được không?”

Thuyết hớn hở nhận hàng, hắn còn mặt dày đưa điện thoại và ví lên mũi hít lấy hít để, không ngờ lâu nay chúng được cất chung với đám đồ lót của cô ấy.

“Ôi, thơm quá!”

Thảo nghiến răng, lại tiếp tục đấm hắn: “Bệnh hoạn!”

Nói vậy chứ trong lòng, nàng đang sung sướng vô cùng.

Thuyết cất ví và điện thoại của mình đi, rồi dùng sức mạnh Hỏa hệ, đốt nóng chảy số vàng miếng Thảo đưa, số vàng đó khoảng 2 lượng.

Lửa cháy hừng hực, Thảo đứng gần cũng cảm thấy nóng vã mồ hôi.

“Bộ nữ trang mới của em, gồm dây chuyền 1 lượng, nhẫn 5 chỉ, còn 5 chỉ làm tòng teng, rồi gắn thêm kim cương nữa.”

Rồi Thuyết dùng sức mạnh Băng hệ, làm nguội hết số trang sức hắn vừa đúc.

Thảo sững sờ, ngạc nhiên nhìn đống nữ trang long lanh trước mặt, viên kim cương to nhất gắn trên dây chuyền cũng nặng 350 gram, viên gắn trên nhẫn nặng khoảng 120 gram, còn 2 viên nhỏ gắn trên tòng teng thì nặng chừng 50gram mỗi viên, kim cương to như vậy, ngỡ chỉ tồn tại trên Internet qua các trang báo mà thôi.

Nàng không dám tin vào mắt mình, đây quả là một gia tài đồ sộ, chỉ một số ít hoàng gia, nhà giàu trên thế giới mới có điều kiện sở hữu, mấy món này có tiền cũng chưa chắc mua được, vì kim cương lớn như vậy cực kỳ hiếm gặp.

Nhưng Thảo lại lo lắng bảo Thuyết:

“Mấy món này quá quý giá, em không dám cầm đâu, lỡ người ta biết, họ lại dòm ngó, lúc nào cần em lấy ra dùng sau”

Thuyết ngoài mặt hồ hởi, trong lòng thì thầm khen nàng suy nghĩ chín chắn, cẩn thận

“Xin tuân lệnh!”

Nói rồi cho tất cả nữ trang vào trong thế giới của mình, Thuyết lại dành thêm cho Thảo một sự ngạc nhiên nữa.

Thảo trầm trồ:

“Ôi, trong người anh có ngăn chứa đồ à?”

Thuyết cười bí hiểm:

“Chứa cả một biển người, một đội quân cũng được ấy chứ, dăm ba cái thứ này, tính là chi.”

Thái độ dò xét, nàng nói:

“Đừng bảo anh là người ngoài hành tinh, mang quân tới xâm lăng Trái Đất đấy nhé, eo ôi em sợ lắm”

Thuyết xụ mặt:

“Bậy nào, bây giờ anh là người Trái Đất, phải trân trọng và bảo vệ nó chứ, xâm lược là cớ làm sao, cứ trêu anh.”

“Thôi em vào làm việc tiếp đi, anh ra quán trà sữa kia đợi.”

Thảo cười thân thiện: “Vâng, tối nay em sẽ nấu những món ngon cho anh.”

Nói rồi Thuyết cầm tay Thảo, dắt vào cơ quan, nàng cũng không bỏ tay ra, trong lòng Thảo đang mãn nguyện vô cùng.

Tiễn Thảo vào tận trong sảnh chi nhánh, lúc này đã quá 4 rưỡi chiều, khách giao dịch rất ít, đa số họ là những khách đã xếp hàng lấy số từ trước, đang chờ làm nốt thủ tục, còn các nhân viên tại quầy đã bắt đầu khóa sổ, kiểm quỹ như một công việc cuối ngày.

Đang định quay ra, bỗng có 1 thanh niên đội mũ đen, đeo khẩu trang, bộ dạng lấm lét, bất ngờ rút súng ra bắn chỉ thiên rồi hét lớn:

“Cướp đây, chúng mày cho tất cả tiền vào trong balo này, không tao bắn chết hết”

Nói rồi hắn quăng cái balo vào 1 bạn giao dịch viên, tiếp tục quát:

“Tiền là của ngân hàng, còn mạng là của chúng mày, khôn ngoan lên đi.”

Mọi người đều sợ hãi, ngồi sụp xuống đất, 2 tay ôm đầu, còn Thảo thì sợ quá, vội chạy ra sau lưng Thuyết trốn đi.

Thuyết lẩm bẩm, mặt lộ sát tâm:

“Chán sống rồi à, dám ăn cướp trước mặt ta.”

Thảo nghe thế thì càng sợ hơn, nàng biết thực lực khủng khiếp của Thuyết, trước kia hắn đã có thể cứu người chết sống lại, sau mấy tháng đi lịch luyện, thực lực nay còn đáng sợ hơn nhiều, vừa rồi nàng đã được tận mắt chứng kiến.

Nàng sợ, nàng sợ hắn sẽ thật sự ra tay giết người ở trong sảnh này.

Ôm chặt hắn từ đằng sau, 2 tay nàng giữ lấy tay hắn, nước mắt giàn giụa:

“Em van anh, em cầu anh, anh nhẹ tay thôi, em sợ lắm.”

Tên cướp nghe tiếng động thì nhìn rồi chĩa súng về phía 2 người

“Đ-t cụ con đĩ kia, có im mồm đi không, chúng mày có bao nhiêu tiền, nộp hết ra đây, không bố cho đi chết”

Thuyết nhìn tên cướp và khẩu súng, rồi liếc về phía Thảo, hắn hiểu nàng đang sợ, nàng lo hắn sẽ gây án mạng, sẽ bị pháp luật sờ tới, và nếu án mạng xảy ra ngay tại quầy giao dịch, thì ngân hàng nàng đang công tác sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa, một cô gái lớn lên trong môi trường và xã hội như nàng, chưa từng chứng kiến cảnh chém giết thật sự.

Nghĩ tới đây, Thuyết quyết định sẽ tha cho tên cướp kia 1 mạng.

Khẽ nhắm mắt lại, thi triển Không Gian Nghiền Ép lên khẩu súng và bàn tay của tên cướp xấu số kia.

“Rắc rắc”

“Á, tay của tôi”

Tên cướp hét lên như heo bị chọc tiết, khẩu súng của hắn bỗng dưng nát vụn ngay trước mặt hắn, rồi thì bàn tay cầm súng bỗng dưng nát bấy, giống như bị búa tạ đập vào vậy, máu bắn tung tóe, vương vãi khắp sàn.

Hắn ngã gục xuống, ôm tay khóc nức nở.

Bảo vệ và mọi người định lao tới trấn áp, hắn bỗng rút dao găm ra chém lung tung

“Cấm thằng nào tới đây”

Bất chợt, âm thanh “Răng rắc” lại vang lên

Chỉ thấy con dao của hắn bị bóp méo và uốn cong, không còn ra hình thù gì nữa.

Cánh tay cầm dao cũng bị nghiền nát thành bụi máu, nát cả xương cốt bên trong

2 chân của hắn co quắp và bẻ gãy, rồi cả người bỗng bị cách không, văng ra ngoài vỉa hè trước cửa phòng giao dịch, nơi người ta đang đi lại.

Xương cốt trắng phếu lòi ra, có dấu hiệu nứt vỡ, máu mê be bét, nhìn rất ghê rợn.

Bảo vệ và mọi người vội lao ra trấn áp, trói hắn lại, thì thấy hắn ngất xỉu rồi, chắc đau quá, lần này chắc hắn tởn đến già.

Thuyết lúc này nhìn Thảo, nói nhỏ: “Mọi chuyện xong rồi, anh nghe lời em, để lại mạng cho tên đó, thôi em lên làm nốt việc đi”

Thảo rùng mình kinh hãi, chứng kiến một loạt sự kiện vừa xảy ra, nàng biết là do Thuyết làm, không ngờ người trong mộng của nàng lại siêu tới như vậy, có thể cách không khống chế đối thủ mà không ai hay biết.

Phải biết rằng tên cướp đó có súng, có dao, cực kỳ hung hăng đấy nhé.

Kinh hãi, ngưỡng mộ, thán phục, tò mò, rất nhiều suy nghĩ phức tạp trong Thảo lúc này.

Một lát sau công an tới, chứng kiến thảm trạng của tên cướp, nhiều người dân qua đường cũng hiếu kỳ đứng lại coi.

Bảo vệ ngân hàng và tổ dân phố được một phen vất vả.

Khám nghiệm hiện trường, xem xét camera nhà băng ghi lại sự việc và hỏi bảo vệ, công an thấy có rất nhiều điểm bất thường, họ tạm thời phong tỏa, không cho những người chứng kiến rời đi, đồng thời gọi thêm một số cán bộ nữa đến. Thuyết vì thế mà bất đắc dĩ ngồi lại quầy giao dịch nhà băng, không thể đi mua trà sữa về uống.