Chương 28: Ngày trở về

“Làm từ băng hả, được lắm!”

Một lỗ đen cự đại hiện ra, bao trọn sao chổi rồi đóng lại.

Nơi nó xuất hiện là phiến thiên địa trong cơ thể Thuyết.

“Cả vì sao kia nữa, vào trong này luôn đi”.

Và thế là trong không gian tăm tối đó, một mặt trời xuất hiện, ban phát từng tia nắng ấm áp xuống bên dưới.

“Cần phải điều chỉnh nhiệt độ, không được nóng quá, băng cũng nên tan ra 8, 9 phần, tạo thành sông hồ, biển cả”

“Đất đai chỗ này nên trũng xuống để chứa nước”

Như một vị thần thực thụ, Thuyết tự cải tạo thế giới của riêng mình theo ý thích, trong này vậy mà có nước, có đất đai, có ánh sáng rồi.

Một lúc sau, mọi việc đã hoàn tất, Thuyết biến mất.

Nơi hắn hiện ra ngay sau đó là vùng trời Hải Vương tinh

“Với số kim cương khổng lồ này, ta giàu to rồi.”

Nói xong liền vung tay, điều động Không Gian Chi Lực cường đại tác động vào hàng tỷ viên kim cương phía dưới đáy biển, cưỡng ép chúng nó tiến vào trong thế giới của mình.

Số lượng kim cương nhiều vô kể, đủ mọi kiểu dáng, kích thước, có cục to như quả dưa hấu, có viên thì chỉ bé như hạt ngô.

Khối lượng ước tính lên tới cả ngàn tấn, giờ thì nói Thuyết là tỷ phú cũng không sai.

Đạt đến Tiên, là đủ sức rời non lấp bế, làm mọi thứ mình thích với một hành tinh như Hải Vương Tinh rồi, huống chi Thuyết hiện giờ là Chân Tu, đẳng cấp còn hơn không biết bao nhiêu đại cảnh giới.

Chuyện vơ vét này đối với hắn mà nói, dễ như bỡn vậy, như người ta ăn cơm uống nước.

“Chuyến này tha hồ có quà cho đám vợ ở nhà” – Thuyết cười đắc ý

Nhìn về Trái Đất phía xa xôi, thân ảnh Thuyết trở nên mờ nhạt, từ từ biến mất.

Ngồi trong phòng làm việc, nhìn đống hồ sơ tài liệu trên bàn mà Thảo thấy ngán ngẩm

“Hừ, đi đâu mà lâu như vậy, cũng không một tin nhắn hay cuộc điện thoại cho người ta”

Vừa lẩm bẩm, mặt nhăn nhó, khó chịu, Thảo vừa nhấp một ngụm trà sữa Toco.

Ngó nhìn đồng hồ đã hơn 4 giờ chiều, hôm nay là thứ 6, làm hết hôm nay là mọi người sẽ được nghỉ 5 ngày của đợt nghỉ lễ Quốc khánh, trong khi mọi người đều vui vẻ hân hoan vì sắp được nghỉ dài ngày, Thảo thì cho thấy tâm tình nàng đang không hề dễ chịu.

Chợt có chị đồng nghiệp cũng đứng tuổi, tên là Hồng tới vỗ vai:

“Gái xinh làm sao mà buồn bực vậy, sắp được nghỉ lễ phải vui lên chứ. À mà những bài tập em đưa cho mọi người tập thật là kỳ diệu, bệnh đau cổ vai gáy của chị lâu nay thế mà không thấy tái phát nữa”

Thêm một đồng nghiệp nam chen ngang:

“Từ ngày tập mấy bài cô đưa, anh thấy khỏe mạnh hơn hẳn, đầu óc cũng minh mẫn tỉnh táo hơn hẳn, ai dạy cô thế?”

Bị nhắc tới thứ đồ liên quan tới kẻ đang bỏ đi lâu nay, cũng là tâm bệnh trong lòng, Thảo bất giác đỏ mặt:

“Một người bạn cho em ấy mà”

“Chị để ý là dạo gần đây cô rất hay ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ trong giờ làm việc nhé, rồi mắc phải mấy lỗi rất sơ đẳng, may mà chị và mọi người soát lại trước khi gửi lên trên, không thì rách việc. Khai mau, tương tư ai rồi đúng không?”

“Em, em …” – Thảo ngập ngừng

“Em nên chú ý và tập trung cho công việc, kẻo mắc sai sót, để sếp biết, quở trách thì không hay đâu. Còn hình bóng kia, nếu nhớ người ta quá thì chủ động tới gặp đi”.

“Nhưng nói thật là em cũng không biết người ta đang ở đâu ấy”

“Ô, vậy là cô có người trong mộng rồi à, thế mà giấu mãi, tiếc thật, anh đang định giới thiệu cho cậu em làm đang bác sĩ ở bệnh viện Việt Đức”

“Người ở đâu đấy, làm nghề gì, cho tớ xem mặt với, xem có tướng phu thê không? Mà không biết người ta ở đâu nghĩa là sao?”, đến lượt một cô bạn thân trong nhóm thắc mắc.

“Thì, thì hắn bảo phải đi xa một thời gian, rồi sẽ trở về, mình cũng chưa biết hắn làm nghề gì, sống ở đâu, thần bí lắm” – Thảo đỏ mặt chia sẻ.

Chị Hồng nghe vậy thì hát: “Em ơi đừng tin nó lừa đấy, nó ở nhà quê có vợ rồi.”

Rồi chị nghiêm nghị: “Cô cứ cẩn thận, thời buổi này không tin được bố con thằng nào đâu, những thằng có vợ rồi thì tâm lý lắm, rất biết cách chiều phụ nữ.”

Có đồng nghiệp nam đùa: “Chị đừng phũ quá, làm thế em nó mất hết niềm tin vào cuộc sống đấy, mà đàn ông chúng em có phải ai cũng xấu xa đâu, ví dụ như em đây này, sợ vợ nhất làng, chiều vợ thương con hết mực”

“Thôi, chú cho tôi xin, gớm”

Đúng lúc này điện thoại của Tháo réo lên, thì ra là em giao dịch viên ngồi dưới quầy gọi lên: “Chị Thảo đấy à, xuống sảnh có người gặp”.

Thảo hỏi ai tới gặp thì em kia lém lỉnh phản hồi: “Bí mật, xuống rồi khắc biết”

Thảo cầm điện thoại đi xuống, trong lòng nghi hoặc không biết là ai.

Xuống sảnh, nhìn thấy Thuyết, hình bóng ấy, gương mặt ấy, nụ cười ấy, những thứ lâu nay ngự trị trong tâm trí nàng, bao lần nàng thổn thức, Thảo nở một nụ cười rạng rỡ, chính nàng cũng không ngờ bản thân mình, dù chỉ tiếp xúc với Thuyết một thời gian rất ngắn, mà tình cảm mình dành cho hắn đã tới mức đó. Sự thần bí của hắn, tài năng của hắn, cảm giác uy quyền vô hình từ hắn tỏa ra khi nàng tiếp xúc với hắn, cứ hiện hiện trong tâm trí nàng.

Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt lại, mặc dù trong lòng rộn ràng, vui tươi là thế, mà nàng lại tới véo mạnh vào eo hắn

“Sao về sớm thế? Sao không đi lâu hơn nữa?”

“Á, đau” Thuyết kêu lên

Thấy hắn định la lớn, nàng vội kéo hắn ra ngoài sảnh tòa nhà, đi tới một góc khá vắng

“Nói mau, anh đi đâu suốt thời gian qua, không một lời nhắn, không một cuộc gọi, người ta lo lắng lắm có biết không hả” Thảo vừa nói, vừa sụt sùi, chực sắp khóc.

Thuyết dỗ dành: “Thì anh không mang theo điện thoại mà, ngày đó nếu mang đi thì bây giờ phải mua mới lại đó, dù sao thì bây giờ anh đã trở về rồi còn gì, với cả anh có viên kim cương tặng em, em thích màu gì, tím thủy chung nhé”

Vừa nói, vừa cười, Thuyết lấy ra một viên kim cương màu tím to như nắm đấm.

Dưới ánh nắng buổi chiều, nó lấp lánh rực rỡ, đẹp vô cùng.

Thảo vừa nhìn vừa trầm trồ, ngạc nhiên, nàng cũng thích lắm, nhưng bất giác nàng hỏi lại

“Từ đâu anh có được nó, thứ này giá trị lớn lắm, phải đại gia lớn, có máu mặt mới đủ khả năng sở hữu, đừng nói là anh đi ăn cắp của ai đấy, em sợ lắm”

Thuyết ôn tồn giải thích: “Thứ này anh mới vớt từ dưới đáy biển ở tận Hải Vương tinh, em cứ yên tâm, đừng lo đụng hàng, hiện tại nó còn thô, để anh tạo hình cho”

Vừa nói, hắn vừa nắm 2 tay lại, lực lượng Phong hệ và Thủy hệ vận chuyển cuồn cuộn, hóa thành những tia nước sắc lẹm, cắt gọt viên kim cương.

Chẳng mấy chốc, đã cho ra thành phẩm, tạo ra mấy viên kim cương nhỏ hơn, hình dáng được gia công tuyệt mỹ.

“Viên này đính vào mặt dây chuyền, viên này gắn vào nhẫn, còn 2 viên nhỏ này gắn vào tòng teng, em để mấy món trang sức ở đâu, để anh lấy rồi đính luôn cho”

Thảo lí nhí: “Em để trong tủ quần áo ở nhà, đừng nói là bây giờ chúng ta phi về lấy đó”

Thuyết ưỡn ngực:

“Chuyện nhỏ, cứ để anh thể hiện, mấy việc này giờ với anh đơn giản thôi, không cần phải phi về nhà”

Nói rồi hắn xòe bàn tay ra, một lỗ đen to như cái mâm nhỏ hiện ra bên cạnh 2 người, màu đen dần dần tản đi, thay vào đó là màu sắc của phòng ngủ Thảo.

Thảo giật mình trước cảnh tượng trước mặt:

“Ủa, đây là phòng của em mà, bây giờ bước qua là về nhà luôn đúng không, ôi anh làm thế nào mà siêu thế?”

“Đây là sức mạnh của người tu luyện Không Gian hệ, giải thích thì không thể một hai câu là xong, bước vào để về nhà luôn cũng được, nhưng không cần, em cất trong cái tủ kia đúng không?”

Thảo gật đầu: “Ừm, chính nó, tầng dưới cùng, nhưng có khóa, để em lấy chìa, mà anh mau quay mặt ra chỗ khác.”

Trái lại Thuyết lại hào hứng quá độ, nhiệt tình thái quá:

“Không cần đâu, Không Gian Chi Lực có thể xuyên thấu qua cả những ổ khóa, xem anh đây.”

Chúc cả nhà trưa vui vẻ!