Một lúc sau thì có mấy người công an nữa đến, đi đầu là một người đàn ông trung niên tên là Huấn, đã đứng tuổi, gương mặt già dặn, quân hàm thượng tá, nghe nói là phó trưởng phòng cảnh sát hình sự của công an thành phố.
Ông Huấn cẩn thận xem đi xem lại băng ghi hình, và xem kỹ những mảnh vỡ của khẩu súng, cùng với bàn tay bể nát.
Tên cướp xấu số lúc này đã được chở tới bệnh viện.
Là người đánh án giàu kinh nghiệm, đã hơn 20 năm trong ngành, và tham gia điều tra nhiều vụ trọng án, ông ta cũng chưa từng chứng kiến điều này bao giờ. Nhìn những mảnh vỡ của khẩu súng lục K54 và bàn tay nát tan, thậm chí đạn ở trong súng cũng bị bóp bẹp, ông ta biết lực tác động gây nên phải rất mạnh.
Rồi thì tay chân của tên cướp cũng bị bẻ gãy, lòi cả xương, thậm chí cả người hắn tự dưng bị văng ra ngoài hè.
Chứng tỏ có cao thủ bí mật ra tay.
Nhưng người đó là ai, liệu có còn ở hiện trường không, mà Trái Đất lại tồn tại người có khả năng như vậy ư?
Một loạt câu hỏi hiện lên trong đầu.
Ông Huấn cũng đang bế tắc, không biết phải giải thích làm sao trước những nghi hoặc.
Nhưng là cán bộ điều tra lão luyện, ông Huấn tạm gác những câu hỏi đó lại, ông bắt đầu nói chuyện với từng người có mặt.
Nhiều người vẫn còn khiếp sợ về diễn biến quá nhanh, quá nguy hiểm vừa rồi, nhất là những chị em phụ nữ, vì thường thì phái yếu nhìn thấy máu, họ rất sợ.
Ngay cả những nam giới, dù rằng trạng thái có khá hơn, thì khi họ trả lời, vẫn không thể che dấu hết sự hốt hoàng của mình.
Nhưng khi đối diện với Thuyết, nhìn thẳng vào đôi mắt của Thuyết, ông cảm thấy người thanh niên trẻ tuổi này không có vẻ gì là sợ hãi về những gì đã xảy ra, hắn rất tự tin và bình thản khi đối mặt với một cán bộ công an như ông, bình tĩnh trả lời những gì ông hỏi.
Phải biết rằng rất nhiều đối tượng giang hồ cộm cán, khi đối mặt với ông Huấn, cũng ít nhiều run rẩy và hoang mang đấy.
Chưa dừng lại ở đó, ông Huấn còn cảm nhận được một luồng uy áp vô hình từ Thuyết, loại cảm giác này, chỉ có những thủ trưởng, lãnh đạo tối cao trên Bộ mới có.
Không giận tự uy!
Người thanh niên này vô cùng đặc biệt.
Đó là kết luận của ông Huấn, dựa vào kinh nghiệm điều tra lâu năm của mình, ông biết người thanh niên này không hề đơn giản.
Bất quá mình không có chứng cứ gì chứng minh cả.
Ông Huấn bèn hỏi thêm:
“Cháu tới ngân hàng giao dịch à, đã gặp và tiếp xúc với những ai ở đây rồi?”
Thuyết cũng không giấu diếm khai man.
“Cháu tới gặp bạn thôi, cô ấy làm ở đây, cô ấy đứng đằng kia.”
Nhìn sang Thảo đứng ở gần đó, vẻ mặt vẫn còn hoảng hốt, ông âm thầm gật gù, xem ra phải bắt đầu từ cô gái này.
Hỏi thêm một số thông tin cá nhân của Thuyết lấy lệ, ông quay sang người khác, và bí mật nhắn một nhân viên dưới quyền điều tra, để mắt tới Thảo.
Thuyết và ông Huấn quay mặt đi về hướng khác, là người từng trải, Thuyết cũng thấy cảm thấy có cái gì không đúng, đi được vài bước, hắn quay mặt lại, đúng lúc ông Huấn cũng đang quay mặt lại nhìn mình.
Hai người nhìn nhau trong giây lát rồi lại quay mặt đi, không ai nói tiếng nào.
Chột dạ, Thuyết đi vội tới bên cạnh Thảo, lúc này hắn đã thấy có những ánh mắt thỉnh thỉnh thoảng lén lút nhìn về phía hắn.
Hắn muồn truyên âm nhắn gì đó với Thảo, nhưng tiếc là nàng không tu luyện, không thể làm cách này được.
Bất quá hắn cũng không rời đi để nàng ở lại chịu trận 1 mình.
Thảo rất thông minh, là con nhà nòi, được giáo dục đầy đủ, lại tiếp xúc nhiều với các khách hàng, nên rất biết cách trả lời để “bảo mật thông tin”.
“Dạ, lúc đó em thấy khẩu súng và bàn tay tên cướp bị bể nát, rồi hắn rút dao, bla bla”
Phỏng vấn một hồi, cũng không thu hoạch thêm được thông tin giá trị nào, mà cướp thì đã bắt được, tiền cũng không bị mất, ông Huấn cho phép mọi người có thể ra về.
Trên đường về, đèo Thảo ngồi đằng sau, nàng ôm hắn khen ngợi:
“Anh siêu thật đấy, việc khó thế cũng làm được, cướp có súng có dao mà chẳng làm nổi trò chống gì”
Thuyết bình tĩnh: “Ông Huấn đó là cán bộ điều tra dày dạn kinh nghiệm, ông ta bắt đầu nghi ngờ anh rồi, nhưng không có chứng cứ thì cũng chẳng làm gì được.”
Rồi Thuyết tiếp tục: “Không tra được gì từ anh, thì ông ấy sẽ điều tra về em, về những mối quan hệ của em và gia đình, việc anh chữa bệnh cho ba em, tuyệt đối không được để người khác biết, nếu không sẽ lớn chuyện”.
Thảo bẽn lẽn: “Vâng, em biết rồi, anh cứ yên tâm.”
Thuyết bỗng cười to: “Thế nào, ở bên cạnh anh có cảm thấy sợ không?”
Thảo trả lời dứt khoát, đầy tự tin: “Không”
Rồi nàng thủ thỉ: “Anh siêu như thế, sao phải sợ.”
Giọng Thuyết lúc này trở nên phiền muộn: “Nhưng trên đời này vẫn có những tồn tại còn khủng bố hơn anh đấy, anh chưa phải vô địch đâu.”
Thảo cười cười: “Ngay cả anh còn chưa thể chống lại, thì hành tinh này cũng chẳng ai có thể chống lại, nếu họ tới đây, coi như vận số của Trái Đất đã hết, khi đó, không chỉ chúng ta, mà còn rất nhiều người khác sẽ chịu chung kết cục, nói chung không phải đi một mình, là em vui rồi, hi hi”.
Rồi nàng ôm hắn, tựa đầu vào lưng hắn, giọng ngọt ngào:
“Ở bên cạnh anh, em không sợ gì hết, nếu vào địa ngục, thì chúng ta cùng vào”
Thuyết lẩm bẩm:
“Đi đâu không quan trọng, quan trọng là đi cùng ai.”
Thảo nghe thế thì sung sướng cười híp cả mắt, đầy mãn nguyện.
Nhìn thấy Thuyết đèo Thảo về nhà, vợ chồng ông Sơn vui lắm, mừng ra mặt.
Tối đó Thảo vào bếp, nàng tự tay nấu những món ăn ngon cho Thuyết và thầy me.
Người ta bảo, con gái khi thật lòng yêu ai, sẽ muốn nấu cơm cho người đó.
Bữa cơm diễn ra trong không khí ấm cúng, ông Sơn hào hứng kể về những thành tích gần đây trong hoạt động sản xuất và kinh doanh của công ty, tất cả là nhờ sự tham mưu, cố vấn của Thuyết, nhiều nhân sự nắm giữ các vị trí chủ chốt quan trọng, đều là Thuyết đề xuất.
Thảo thì bất chợt xin phép cha mẹ cho đi Hòa Bình, về nhà Thuyết chơi mấy ngày nghỉ lễ Quốc khánh, không đi Bali cùng bố mẹ và gia đình anh hai nữa.
Vợ chồng ông Sơn nghe vậy cũng không phản đối gì, thậm chí còn nhiệt liệt ủng hộ, họ còn đang muốn con gái mình thân càng thêm thân với vị cao thủ này.
Thuyết cũng bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì hắn cũng thích Thảo, hắn cũng xem nàng như người của mình, nên cũng không nỡ chối từ.
Sáng sớm hôm sau, Thuyết đèo Thảo trở về quê hương trên con wave của mình, chỉ là thái độ, sắc mặt của Thảo không được tốt cho lắm, 2 mắt còn sưng, hình như đêm qua nàng khóc, không ngủ được.
Chuyện là sau bữa cơm tối hôm qua, Thuyết có vào phòng Thảo, hắn chủ động kể ra câu chuyện của hắn với 3 người phụ nữ khác, đó là Lan, Haruko và Murasaki. Hắn có sao nói vậy, không giấu diếm nửa lời. Còn chuyện của kiếp trước, của việc tu luyện, thì hắn bảo khi nào mọi người tề tựu đông đủ, hắn sẽ nói sau.
Thảo đã sốc và rất đau lòng khi nghe câu chuyện hắn kể, nàng vừa nghe vừa ôm gối khóc, nước mắt lưng tròng, nhưng không dám kêu gào hò hét, sợ bố mẹ ở tầng dưới nghe thấy.
Thấy Thảo như vậy, Thuyết áy náy:
“Đó là câu chuyện của anh, anh cũng không muốn giấu em, nếu em chấp nhận thì sáng mai anh chở em về quê, còn nếu không thì em cứ lên tiếng, anh sẽ lập tức biến mất khỏi đây, không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa”
Thảo lau nước mắt:
“Tất cả những gì anh vừa nói là sự thật”
“Thật, không dối trá nửa lời”
Nói rồi Thuyết xòe tay ra, 3 cánh cổng Không gian hiện ra, chiếu lên hình ảnh trực tiếp của 3 người phụ nữ: Lan, Haruko và Murasaki. Thật không ngờ là Haruko và Murasaki lại đang ở cùng nhau, tình cảm chị em vô cùng thân thiết, Thuyết không dám tin vào mắt mình, đúng là khi ở cùng các nàng, hắn cũng có kể về những người phụ nữ khác, không che giấu.