Haruko thấy mình được chú ý, nàng trìu mến đáp lại: “Em đang dạy Toán tại đại học Đông Kinh, ngoài ra có đam mê về đàn tranh từ nhỏ nên có luyện qua vài khúc, mong tiên sinh đừng chê cười.”
Nhìn người đẹp khiêm tốn và ngoan ngoãn, hắn càng vừa mắt: “Tiểu thư thật tài giỏi”.
Haruko duyên dáng cười: “Được tiên sinh để mắt tới, đúng là phúc phận của tiểu nữ”.
Cơm nước no nê, trời lúc này cũng về khuya, mọi người cũng đi nghỉ, còn Haruko thì vào dọn phòng cho Thuyết.
Sẵn hơi men trong người, lại nhìn một cô gái duyên dáng trước mặt, Thuyết không tự chủ được, lao tới ôm chầm lấy nàng ta, hôn hít ngầu nghiến.
“Tiên sinh, đừng” – Haruko yếu ớt vang lên.
“Nàng hấp dẫn quá, ta không nhịn nổi nữa, ta muốn nàng, chỉ cần nàng hầu hạ ta thật tốt, tương lai sẽ không để nàng thiệt thòi, ta hứa đấy”.
“Em tin ngài” – Haruko cũng giang tay ôm lấy Thuyết.
Hắn từ từ cởi từng lớp áo trên người Haruko, tới cooc sê và xilip, nhìn một tôn giai nhân tuyệt sắc không mảnh vải trước mặt, hắn không kiềm chế được, lao vào như hổ đói
Sau 2 nháy, sau khi đã bắn vô số tinh dịch vào sâu trong người Haruko, khi toàn thân Haruko đã mệt lử, rã rời, Thuyết cũng đã thấm mệt, lúc này hắn mới buông tha nàng, ôm nàng đi ngủ, mặt hắn rất hạnh phúc và mãn nguyện.
Sáng hôm sau thức dậy, nhìn thấy ánh bình minh, nhìn người đẹp vẫn còn nằm vục đầu vào người mình, Thuyết nhẹ nhàng tách ra rời khỏi, nhẹ nhàng đứng dậy, hắn muốn gia tăng thêm chút thực lực trước khi đi đánh nhau với người ta.
Lấy bộ kimono đang treo trên giá, Thuyết xé rách không gian biến mất.
Vì cảnh giới tối đa ở Trái Đất có thể đạt được là Luyện Hư Kỳ nên khi đạt tới Hóa Thần Kỳ, Thuyết đã có thế xé rách không gian di chuyển, nơi Thuyết tới là 1 ngọn núi lửa chuẩn bị phun trào ở Indonexia, hắn vừa bói được có một ngọn núi lửa lớn chuẩn bị phun trào.
“Ông trời cũng giúp ta, dịp này thật may mắn, cơ duyên liên tiếp”
Nhìn ngọn núi lửa bốc khói đen kịch phía trước, với những tiếng nổ ầm ầm vang lên, Thuyết cười khoái trá.
Rút kinh nghiệm, hắn cởi hết đồ ra, treo lên 1 cành cây gần đó, rồi cả người trần truồng lao thẳng vào miệng núi lửa
“A, A, A”
Bỏng rát, cơ thể hắn tan chảy trước sức mạnh của thiên nhiên, nhưng lần này, do đã tích lũy được sức mạnh từ những lần luyện thế trước đây trong các thử thách, mà da thịt, xương cốt, máu huyết của hắn đã kiên cố hơn rất nhiều, phải mất hàng tiếng đồng hồ mới có thể bị đốt cháy.
Mà trong khi đó, cuồn cuộn sức mạnh của biển dung dam đang thẩm thấu vào cơ thể hắn, tu vi và sức mạnh của Thuyết liên tục đề thăng.
Đến giữa trưa, cả biển dung nham đã đông cứng lại, và nguội đi, màu đỏ đã không còn, thay vào đó là màu xám bạc màu, tất cả năng lượng đã bị Thuyết thôn phệ, vừa để tạo linh căn lửa, vừa gia tăng tu vi cho hắn.
“Ngọn núi lửa to vậy, nhiều dung nham thế mà chỉ đủ để đột phá 1 đại cảnh giới, từ Hóa Thần Sơ Kỳ lên Luyện Hư Sơ Kỳ, đúng là càng lên cao càng khó đột phá”.
Bay ra chỗ cành cây lúc trước, khoác quần áo lên người, hắn lại rời đi, lần này hắn tới thẳng công ty của ông Tanaka.
Lúc này đã quá trưa, ngài Tanaka đang ở trong phòng làm việc đợi hắn, đêm qua hắn đã dặn ngài như vậy.
Không gian trong phòng khẽ nứt ra, Thuyết thản nhiên xuất hiện, hắn kêu ngài dẫn hắn tới thẳng hang ổ của bà trùm Murasaki.
Thấy hắn bụi bẩn, lấm lem, ngài Tanaka kêu hắn tắm rửa, thay đồ rồi đi, bất quá Thuyết cũng đồng ý.
Mất gần 1 giờ lái xe, Thuyết và ngài Tanaka mới tới nhà của bà trùm.
Nói là nhà, chứ thực chất trông nó như một căn biệt phủ to đùng ở giữa một siêu đô thị khổng lồ như Tokyo, kết hợp giữa truyền thống và hiện đại, cổng vào được trạm trổ, trang trí theo phong cách kiến trúc truyền thống của người Á Đông.
Đậu xe ở 1 khoảng cách đó vài trăm mét, hắn dặn ngài Tanaka cứ ngồi yên trên xe, hắn tự đi nói chuyện. Lặng lẽ đi bộ tới trước cửa nhà, thì hai người vệ sĩ xăm trổ, bặm trợn và dữ dằn chặn lại:
“Anh bạn là ai, từ đâu đến, muốn gặp người nào?”
Phong thái ung dung lạc quan, Thuyết bình tĩnh trả lời:
“Ta là Lê Xuân Thuyết, 16 tuổi, tới từ Việt Nam, đại diện cho nhà Tanaka muốn tới gặp bà trùm Murasaki, mong bà ấy bảo ban thuộc hạ của mình, đừng để băng nhóm Cọp Đen tới công ty của ngài Tanaka gây rối nữa”.
“Ha ha ha” - 2 tên vệ sĩ cười lớn, cười như nhìn thấy kẻ điên.
Thuyết nói thêm: “Nếu những thông tin vừa rồi chưa đủ sức thuyết phục, vậy phiền 2 vị nói thêm với bà chủ, ta chính là hung thủ vừa mới ra tay sát hại Dã hồ Yakou”.
2 người giật bắn người, hiển nhiên tin tức một con cáo khổng lồ mới bị đánh chết ở trên núi đã lan tràn trên khắp các mặt báo từ chiều qua, họ run run nói:
“Vậy mời ngài vào nhà đợi một chút, chúng tôi sẽ lập tức đi bẩm báo”
Thái độ vô cùng lễ phép và khách khí.
Trong căn phòng họp lớn, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp và quyền uy, đầu cài trâm ngọc, dáng người ma mị, vẻ mặt sắc sảo, lạnh lùng tàn ác, khoác trên mình bộ kimono tím, ngạc nhiên hỏi: “Cái gì, giết chết Dã hồ ngàn năm?”
Đó chính là Murasaki, mụ đang họp nghe các thuộc hạ dưới trướng báo cáo, trong đó có cả thủ lĩnh nhóm Cọp Đen, thì lập tức có một gã giang hồ cộm cán, xăm trổ đứng lên:
“Bà chủ, để tôi ra xem người nào dám tới đây khoác lác”
“Được, giám đốc Sato cứ ra tay, nhớ chú ý cẩn thận, nếu thấy đối phương khó nhằn thì rút lui cũng được, chúng ta tiếp tục bàn công việc”. Murasaki cao giọng nói.
Thuyết đang ngồi thưởng trà, thì có người lao tới, tay cầm một thanh katana đen tuyền.
Không nói lời nào, người nọ rút đao, chém thẳng vào hắn, thái độ rất hung dữ.
Thuyết hừ lạnh: “Đây là đạo tiếp khách của các người sao?”
Sát cơ bạo phát, tầng tầng Sát Niệm dung nhập, tạo thành Sát Khí, 1 tầng, rồi 2 tầng.
Trước Sát Khí khủng khiếp, ngay cả ở Tiên giới cũng là cảnh giới chí thượng, bên trong Sát Khí của Thuyết, Sato bỗng chốc bay ngược về phía sau, chấn thương nặng nề, nội tạng tan nát, miệng không ngừng hộc máu, hắn cảm thấy lúc này có gì đó đang áp bức chính cơ thể mình, khiến hắn không thể thở nổi.
Sau khi hộc ra mấy ngụm máu thì Sato lăn ra chết.
Đám vệ sĩ xung quanh, kể cả các sát thủ đang ẩn nấp cũng nhảy vào, động thủ với Thuyết, các loại ám khí và đao kiếm, súng đạn được sử dụng, nhưng chỉ vừa chạm vào Khí của Thuyết, tất cả đã tan thành hư vô.
Trong phạm vi 10m, tất cả địch nhân đều bị chấn đến nằm bẹp xuống đất không thở nổi, còn trong phạm vi từ 10 – 20 m, tất cả đều bị thổi bay ra xa. Thuyết hét to, giọng lạnh lẽo:
“Murasaki, cách hành xử của ngươi là như vậy hả, lập tức bò ra đây cho ta”.
“Ầm ầm ầm ầm”
Nhìn cảnh tượng người ngã ngựa đổ khắp nơi, Murasaki cùng đám tay chân vội chạy ra, hoảng hốt không nói lên lời.
“Người tới là ai mà dám gây sự?”
Bất chợt, một thanh âm lạnh lẽo vang lên.
Thoáng chốc có 4 lão già xuất hiện, hông đeo trường kiếm, sắc mặt cương nghị, 2 người là Nguyên Anh Sơ Kỳ, 2 người là Nguyên Anh Trung Kỳ.
Murasaki hốt hoảng hô lên: “Các vị lão tổ”
Trong lòng mụ giật thót, 4 vị lão tổ xuất hiện, xem ra lần này lớn chuyện rồi.
Thuyết cười nhạt nhìn 4 ông già vừa xuất hiện:
“Mấy người hỏi ta là ai à, ta là người vừa giết Dã hồ ngàn năm Yakou, ta tới nói chuyện đàng hoàng tử tế mà các ngươi dám động thủ với ta? Có tin ta lập tức đập nát toàn bộ căn biệt phủ này không?”
Vận nội công, up áp Luyện Hư Kỳ mạnh mẽ bạo phát, chấn tới 4 lão già và toàn bộ người bay ra, nằm bẹp xuống đất, vô lực phản kháng.
“Cảnh giới này, không thể nào?” Một ông lão kinh hô thành tiếng.
“Có gì chúng ta từ từ nói, chúng tôi không biết cơ sự lần này”. Một lão già khác lên tiếng.
“Xin đại nhân rộng lượng không chấp tiểu nhân, Murasaki nguyện đáp ứng mọi yêu cầu của ngài” – đến lượt Murasaki lên tiếng cầu xin.
“Xin tha mạng, xin tha mạng, chúng tôi không dám mạo phạm nữa, lúc nãy giám đốc Sato chỉ muốn thử sức ngài một chút thôi, chứ không hẳn có ác ý”. Đám người mở miệng van xin rối rít, lần này thì gặp cao thủ đích thực rồi.