Chương 16: Chữa bệnh cứu người

2 người tới bệnh viện, vừa bước vào phòng, 1 bác sĩ phụ trách điều trị đi ra, áy náy nói:

“Mong gia đình hãy chuẩn bị tâm lý, và xuống làm thủ tục thuê xe đưa bệnh nhân về nhà, bệnh viện đã cố gắng hết sức, xin các vị thông cảm!”

Nhìn bố đang hôn mê, Thảo gào khóc, chạy vội vào trong: “Bố ơi, đừng bỏ con!”

Mẹ Thảo đứng đó, anh trai và chị dâu Thảo cũng đứng đó, mọi người đều khóc.

Thuyết từ từ đi tới bên giường bệnh, nắm tay bố Thảo, truyền 1 ít Sinh Mệnh lực vào cơ thể ông đề thăm dò. Cảm nhận được chuyển biến tích cực, hắn tiếp tục vạch mắt ra, và ấn thêm vào 1 số vùng trên cơ thể, thủ pháp rất điêu luyện và bài bản, rất có phong phạm của cao nhân, ngay cả y tá đang ở trong phòng cũng mơ hồ cảm thấy một điều gì đó.

Một lát sau hắn quay sang nói với Thảo: “Bệnh này em chữa được, chỉ một lúc là xong thôi, trước mắt gia đình cứ đưa bác về nhà đã, ở đây nhiều người, không tiện. Phiền gia đình chuẩn bị giúp 7 viên đá cuội to chừng này, nung thật nóng lên, cùng với 7 chén rượu, chú ý đừng rót đầy quá, và thêm nửa ký ngải cứu khô nữa”.

Dũng (anh trai Thảo) lên tiếng: “Cậu là ai?”

Bà Hiền (mẹ Thảo) cũng bán tín bán nghi: “Người này là ai vậy Thảo?”

“Cháu là người quen của Thảo, có gì cháu sẽ giải thích sau, tình hình hiện tại đang gấp rút, mong gia đình phối hợp. Đúng rồi, nhà mình có phòng nào rộng chừng vài chục m2 không, tầm 40 m2 là được”.

Thảo nhanh miệng: “Có, gia đình vẫn còn 1 căn hộ chung cư mới mua mấy năm trước cho anh Dũng nhưng lâu nay cũng ít người ở”.

Rồi nàng phân công: “Còn nước còn tát, bây giờ em và mẹ sẽ làm thủ tục đưa bố về, còn anh Dũng với chị Quỳnh thì chuẩn bị mấy thứ kia, Thuyết đi cùng với chị luôn”.

Gần 1 tiếng sau sau, mọi yêu cầu của Thuyết đều được đáp ứng, trên đường về nhà, hắn còn phải truyền thêm một chút sinh mệnh lực để giữ mạng cho ông Sơn.

Căn hộ này rộng chừng 120 m2, do bố mẹ anh Dũng và bố mẹ chị Quỳnh chung tiền mua cho vợ chồng hai người. Hai ông bố vốn là đối tác làm ăn lâu năm với nhau, nên cũng biết tính nhau, 2 người con vì thế mà gặp nhau rồi cũng nên duyên.

Căn hộ trông còn rất mới, rộng rãi và khang trang, nhà có điều kiện có khác.

Nhà này trước vẫn vợ chồng anh chị vẫn ở, nhưng từ ngày ông Sơn đổ bệnh, vợ chồng anh cũng hay phải chạy đi chạy lại, thằng bé con anh chị vì thế cũng gửi về bà ngoại suốt.

Rải 1 tấm ga rồi đặt ông Sơn nằm lên, cởi bỏ bớt quần áo, lúc này ông chỉ còn mỗi cái quần đùi, Thuyết bảo mọi người: “Bác và anh chị tạm thời đứng tránh ra để cháu xử lý”.

Nói rồi Thuyết bắt đầu thi triển thủ pháp, chỉ thấy hắn vận công, 2 tay bắt đầu run run giơ lên, bố Thảo đang nằm dưới đất bỗng chốc bay lơ lửng trên không. Rồi 1 bàn tay của hắn hướng về phía chậu đá, xoay tròn, 7 viên đá cuội nóng bỏng ở trong chậu bỗng bay lên, lượn lờ xung quanh bàn tay hắn.

Bất thình lình bàn tay đó vỗ mạnh về không gian phía trước, 7 viên sỏi theo đó bay thẳng vào 7 vị trí trên người ba của Thảo, kỳ lạ là 7 viên sỏi bắt đầu phát sáng.

Chưa dừng lại ở đó, 2 tay của Thuyết tiếp tục biến hóa, hắn cách không đánh ra 5 chỉ vào 5 vị trí trên thân người bệnh. Ông Sơn liền nôn ra 1 bãi chất nhầy.

Sau đó, Thuyết lại xoay tròn 1 bàn tay, 7 chén rượu bay lên lượn lờ xung quanh bàn tay hắn như muốn được vuốt ve, ninh nọt. Rồi hắn điều động 7 chén rượu bay đến xung quanh người bệnh, chúng bay chầm chậm bên thân thể người bệnh, người bệnh thì nằm yên, còn 2 tay của Thuyết thì đang cố gắng cung cấp năng lượng cho quá trình này.

Lúc này, những làn khói xám xịt từ cơ thể người bệnh tỏa ra, chia làm 7 dòng tiến vào 7 cái chén xung quanh.

Ước chùng 10 phút sau, thấy khói tỏa ra không còn màu xám nữa, Thuyết liền đóng thủ pháp, chén và đá cuội bay về cái xô mang vào ban đầu, hắn lúc này lấy ngải cứu thoa lên các vị trí của những hòn đá cuội vừa rồi.

Nhìn 7 chén rượu lúc này, chỉ thấy rượu trắng bên trong lúc này đã trở nên đen kịch, đầy rẫy chất uế tạp độc hại.

Mọi công đoạn hoàn tất, nhìn đồng hồ đã 3h chiều, hắn thở ra 1 hơi thật dài, rồi thở hổn hền sau đó, tay hắn phải bấu chặt vào thành ghế cạnh đó. Gương mặt tái nhợt, đôi chân run rẩy, xem ra Thuyết bị tiêu hao không ít.

Thật ra hắn cũng có thể dùng tầng 1 của Cấm Kỵ công pháp Thái Ất Vô Cực Kinh để điều trị, nhưng trước nay hắn chưa từng áp dụng cách đó để cứu sống phàm nhân, mà chỉ dùng đối với các tu sĩ mà thôi, ai mà biết trước sẽ xảy ra chuyện gì, Trái đất điều kiện hạn chế như vậy, biết tìm đâu ra dược thảo để luyện chế thuốc men khắc phục hậu quả, với cả vụ bị sét đánh hôm trước Thuyết vẫn còn lo sợ.

May mà cuối cùng mọi chuyện cũng suôn sẻ, không phát sinh sự biến nào.

Lúc này ông Sơn đã cảm thấy khỏe mạnh, ông tự mặc quần áo, đứng lên đi lại bình thường, nếu so với trạng thái hấp hối sắp chết cách đây nửa tiếng, thì đúng là kỳ tích. Còn Thuyết thì suy yếu thấy rõ, hiện tại tu vi của hắn rất thấp, cứu người như vậy hao tổn cực nhiều.

Thuyết cố lết tới chỗ bác trai, hắn nói: “Bệnh của bác đã được chữa khỏi rồi, nhưng 3 ngày tiếp theo nên ăn uống thanh đạm thôi, đừng ăn nhiều chất dinh dưỡng, tốt nhất là nên ăn cháo loãng. Sáng mai, nếu cần bác trai có thể tới bệnh viện khám lại”.

Ông Sơn mừng chảy nước mắt:

“Cảm ơn cháu, mạng này giữ được là nhờ cháu. Cháu là ai, người ở đâu thế?”

Thuyết cười trừ, nhìn sang Thảo vẫn còn đang đứng ngẩn người ở đó và nói:

“Bác không cần bận tâm, bác hãy cảm ơn cuộc đời đã cho mình một cô con gái thiện lương có tấm lòng bồ tát, trước kia chị Thảo từng cứu ba cháu một mạng, hôm nay cháu cứu bác, xem như là đáp lại ân tình xưa, không ai nợ ai cả.”

Thuyết lại tiếp lời: “Bác nghỉ ngơi nhé, mọi người dọn dẹp đống này đi, cháu xin phép ạ.”

Bác trai khẩn khoản: “Cháu cứ ở lại chơi thêm một lúc, ăn với gia đình bữa cơm, để mọi người được nói lời cảm ơn”

Thảo cũng nài nỉ: “Đúng đấy, em ở lại ăn với gia đình bữa cơm”.

Còn bà Hiền và vợ chồng anh Dũng thì không dám tin vào những gì vừa xảy ra, họ thốt lên: “Đúng là Thần y”.

Biết khó có thể chối từ, Thuyết đành bất đắc dĩ: “Vâng ạ, à, mong mọi người giữ kín chuyện này, đừng tiết lộ ra bên ngoài, sẽ rất phiền phức”.

Mọi người đều ý thức được việc này một khi lan truyền thì sẽ gây chấn động lớn đến mức nào, nên đều đồng ý.

Nhìn sắc mặt Thuyết tái nhợt, mọi người hỏi hắn có bị làm sao không, hắn bảo không sao, nói xong thì bắt đầu ngồi xuống vận khí. Nhìn Thuyết vận công, tất cả chỉ biết há hốc mồm.

Ước chừng 20 phút sau, Thuyết từ từ thở ra một ngụm trọc khí, quá trình khôi phục đã hoàn tất, da dẻ đã hồng hào trở lại.

Lúc này bà Hiền thì bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, anh Dũng thì đánh xe sang ngoại đón thằng cu, còn Quỳnh với Thảo thì đèo nhau tới ngân hàng, lấy xe máy của Thuyết về.

Còn Thuyết thì ngồi trò chuyện với ông Sơn.

Hắn cũng thật thà kể về hoàn cảnh gia đình, còn nguồn gốc thật sự của mình, cũng như phương pháp chữa trị, hắn chống chế và tránh nhắc đến. Ông Sơn là người làm ăn, rất tâm lý và hiểu chuyện, thấy người ta tránh né thì thôi không hỏi việc đó nữa.

Trao đổi một chút về việc làm ăn, ông Sơn trước đây hùn hạp chung vốn với mấy người bạn mở doanh nghiệp, trước cũng làm ăn cũng khá, nhưng lâu nay do ảnh hưởng của dịch Covid và suy thoái kinh tế, nên tình hình kinh doanh cũng khó khăn đi nhiều.

Thuyết nghe vậy thì xin ông Sơn 1 tấm khăn trải bàn trắng, rồi hắn lấy bút vẽ lên những đồ hình kỳ quái, tiếp đó hắn lấy mấy viên sỏi lúc nãy, khoanh chân ngồi rồi tung và lắc, sau đó hắn nói một tràng:

“Kế toán trưởng của công ty là Đỗ Mai Anh, người này âm hiểm, mưu mô, hãy cẩn thận, đừng quá trọng dụng bà ta, nếu có thể thì thay thế bằng Trần Trung Hiếu, hiện đang là trưởng bộ phận kế toán thuế. Còn vị trí trưởng bộ phận kinh doanh, hãy tìm một người tên là Nguyễn Anh Đức, sinh năm 1982, hiện tại đang làm leader ở công ty Phú Đạt, số điện thoại 0942 …, anh ta đang bị chèn ép trong công việc, bác hãy cố gắng liên hệ và chiêu mộ người này về làm việc, đó là một nhân tài. Ngoài ra, công ty bác nên tạm dừng việc mở rộng nhà máy dưới Hưng Yên, cuối năm sau hãy tiến hành tiếp việc này.”

“Ngoài ra bác nên bài trí một số đồ vật, cây cối như thế này, tốt cho phong thủy”.

Ông Sơn vừa nhìn Thuyết thao tác, vừa lắng nghe những gì hắn nói, ông há hốc mồm, không tin được những gì mình vừa được nghe, quả thực những gì hắn vừa nói là rất chính xác trong nội bộ công ty ông.

Lăn lộn mấy chục năm trong thương trường, đương nhiên ông hiểu những gì hắn nói:

“Được rồi, ngày mai lên công ty, bác sẽ yêu cầu tổ chức họp Hội đồng quản trị sớm để tiến hành triển khai”.

Rồi ông tiếp tục hỏi Thuyết:

“Lúc nãy là cháu tiến hành bói toán à, không thể tin được là cháu chỉ mới 16 tuổi, tình hình nội bộ của công ty bác, sao cháu có thể nói chính xác và rành rọt như vậy?”

Thuyết cười đáp: “Cuộc đời mỗi người đều có cơ duyên của riêng mình, cháu may mắn được cao nhân chỉ điểm, biết được một số kiến thức về bói toán và chữa bệnh”.

Ông Sơn lặng thinh thoáng chốc, rồi ông quyết định:

“Cháu thấy cái Thảo thế nào, nhìn có ưng mắt không? Nếu cháu thích thì bác gả nó cho cháu đấy, con bé ngoan ngoãn, nhanh nhẹn, lại khéo léo, sẽ là một người vợ tốt”.