Chương 15: Đại năng cũng mê trà sữa

Vào trong 1 siêu thị điện máy, hắn được các nhân viên tư vấn cho mấy dòng điện thoại cao cấp mới ra đời. Nhìn thấy thật choáng ngợp, lần đầu tiên được thấy nhiều thiết bị hiện đại như vậy, Thuyết cũng không khỏi trầm trồ.

Ngắm nghía, sờ soạng điện thoại hết một lượt, mục đích là muốn hiểu hết mọi thông tin về sản phẩm, nguyên lý hoạt động. Con người vốn ham học hỏi, tìm tòi tri thức, nên không bỏ lỡ cơ hội tiếp thu nào.

Sau đó thì Thuyết cũng mua 1 chiếc Iphone đời mới (14 Pro max) hơn 30 củ, em nhân viên phải nói là mừng rơi nước mắt, không ngờ vị khách nhìn có vẻ quê mùa, bẩn bẩn này lại chơi lớn đến như vậy.

Sau đó thì hắn tới thẳng chi nhánh nơi chị Thảo đang công tác. Thấy không còn nhiều tiền mặt trong người, hắn vào quầy xin rút 10 triệu tiền mặt. Lúc này đã trưa, hết giờ giao dịch, nhưng bạn giao dịch viên vẫn nhiệt tình hỗ trợ hắn, bạn ấy bảo hắn chuyển khoản 10 tr vào tài khoản bạn ấy, rồi bạn ấy ra cây ATM trước cửa chi nhánh để quẹt thẻ lương của mình, sau đó đưa tiền mặt cho Thuyết.

Lần đầu tiên thực hiện giao dịch chuyển khoản, điện thoại mới tinh thì mới bóc tem, tuy còn hơi bỡ ngỡ nhưng rất nhanh hắn đã hiểu và sử dụng được.

Sau đó hắn còn nhờ bạn giao dịch viên kia liên hệ giùm để gặp chị Thảo. Lúc bấy giờ mọi người đang tản ra ngoài ăn trưa. Nhìn thoáng qua, Thuyết đã thấy người ân nhân năm đó. Hôm nay Thu Thảo mặc một bộ vest công sở, đồng phục của ngân hàng, kết hợp thêm sơ mi trắng, mái tóc búi gọn gàng, dáng người trông rất duyên dáng và cân đối. Nhưng mà trời đánh còn tránh miếng ăn, Thuyết chưa vội gọi tên, hắn cũng đi theo, tranh thủ tiện đường hắn cũng muốn ăn trưa luôn.

Ăn xong thì Thuyết chủ động đứng lên ra bắt chuyện với chị Thảo, nói là tới trả nợ. Chị Thảo lúc đầu thì hơi hoảng vì tự nhiên có người lạ tiếp cận, nhưng sau khi nghe hắn kể lại đầu đuôi sự tình, Thảo mới nhớ ra chuyện năm xưa ở bệnh viện Đại học Y.

Không ngờ chưa đến 3 năm, cậu bé năm đó đã cao lớn như thế này, dù ăn vận hơi quê mùa.

Mà nghe xong câu chuyện, những người đang ngồi ăn ở xung quanh cũng phải dành cái nhìn khâm phục và trìu mến về phía cô gái thiện lương có tấm lòng bồ tát này.

Hai người định tìm một quán nước gần đó, bất chợt Thảo hỏi hắn:

“Học sinh như em có hay uống trà sữa không?”

Thuyết lắc đầu: “Trà sữa là gì vậy?”

Thảo cười nói, từ tốn giải thích: “Hiểu đơn giản là trà pha với sữa, uống rất thú vị, đi, ra quán đằng kia”.

Hai người đi vào một quán trà sữa Tocotoco gần đó, thấy Thảo gọi trân châu hoàng gia, Thuyết cũng gọi 1 cốc như vậy.

Ngồi nhâm nhi hút trà sữa, vị ngọt ngọt thanh mát quả thật rất sảng khoái, nhất là trong những ngày hè nóng nực như thế này, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn được thưởng thức loại đồ uống ngon như vậy.

Đặc biệt là những viên trân châu dẻo dẻo sần sật, được làm từ tinh bột sắn, Thuyết cực kỳ mê luyến thứ này, cảm giác khi nhai cực kỳ vui miệng, hắn còn âm thầm suy tính nếu mình mang thứ này về kinh doanh ở Thánh giới, thay đá viên bằng những viên Thánh thạch, khi đó vừa nhâm nhi, vừa nhai sồn sột, lại vừa có thể tu luyện, bán ra chắc lãi đậm.

Không biết hãng trà sữa Tocotoco có chấp nhận nhượng quyền kinh doanh ở những nơi ngư long hỗn tạp như Thánh giới không?

Nhưng dù sao thì trước mắt phải tìm cách thoát khỏi cái tinh cầu nghèo nàn này đã.

Hai người vừa uống vừa hỏi thăm xã giao vài câu, khi uống gần hết, hắn mở túi lấy tiền, số tiền cụ thể, đâu đó là 4 triệu 8 hay 4 triệu 9 gì đó, khá lẻ, nhưng bây giờ thấy mình cũng khá rủng rỉnh, hắn cũng lười quan tâm chút bạc lẻ này, Thuyết liền lấy ra 10 con trâu xanh đưa cho chị Thảo.

Chị Thảo cầm tiền, định mở ví lấy tiền lẻ thối lại, nhưng Thuyết gạt đi. Câu chuyện tới đây đáng lẽ là xong, thấy người ta đã nhận lại tiền, Thuyết cũng thở phảo nhẹ nhõm, tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu cũng được giải thoát.

Nhưng sau ít phút tiếp xúc, hắn phát hiện ra chị Thảo đang có tâm sự gì đó. Con gái tuổi này, tốt nghiệp đi làm được vài năm, thường sẽ rất khôn khéo và sắc sảo. Với 1 người xa lạ, chưa có nhiều ấn tượng như Thuyết, họ thừa sức che giấu cảm xúc, bề ngoài vẫn có thể tỏ ra bình thường.

Nhưng với linh hồn của 1 đại năng, cũng từng là 1 nhân viên bình thường, rồi ra ngoài đời lăn lộn, sau này làm chủ nhân của một thế lực hùng mạnh, Thuyết đủ tinh tế để có thể để có thể nhận ra những bất ổn trong tâm lý của người đối diện.

Hắn băn khoăn không biết có nên hỏi không, vì dù sao thì 2 người cũng đâu có thân quen gì, đứng lên đi ra khỏi quán là sẽ không còn liên lạc gì với nhau nữa, sau này có lẽ cũng chẳng bao giờ gặp lại nhau.

Nợ tiền thì trả tiền là xong, nhưng tấm lòng tương trợ, dường như vẫn còn đó, thì không thể coi trả tiền xong là hết được. Thuyết quyết định nếu chuyện nằm trong khả năng, hắn sẽ giúp, vậy mới đúng nghĩa là báo đáp ơn xưa.

Nhẹ nhàng nhấp 1 ngụm trà, Thuyết đi thẳng vào vấn đề:

“Chị Thảo có bận tâm gì ở trong lòng, cứ nói ra, đừng ngại, biết đâu em có thể giúp, hoặc không thì khi nói ra, chị cũng sẽ thoải mái hơn, tâm trạng vì thế cũng trở nên tốt hơn”.

Thảo giật mình, ho sặc sụa, không nghĩ là 1 đứa học sinh cấp 3 có thể nói ra lời này, hắn tinh tế tới vậy ư? Trẻ con bây giờ đều trưởng thành sớm như vậy sao?

Nhưng nghĩ lại thì 2 người cũng chỉ là quen biết sơ sơ, chẳng phải quá thân thiết, sau khi đứng lên đi ra khỏi quán, có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa, cậu thanh niên này cũng thật là. Trên đời này sẽ chẳng có cô gái nào tùy tiện chia sẻ chuyện riêng tư của mình với người như vậy cả.

Chị Thảo cười trừ: “Cũng không có chuyện gì đâu em”.

“Em còn chuyện gì nữa không, chị sắp phải vào làm rồi, để chị thanh toán cho”.

Cười cười, rất chi là khả ái.

Thuyết mỉm cười bí hiểm:

“Chị đứng lên ra về luôn cũng được, nhưng nay bệnh tình của ba chị nặng như vậy, tính mạng nguy trong sớm tối, nếu có cơ hội để chữa trị, chị há lại bỏ qua sao?”

Thảo giật mình tập 2, không hiểu vì sao Thuyết lại biết rõ sự việc như vậy, quả thật đây là tâm bệnh bấy lâu của nàng, giọng điệu có phần run rẩy hỏi hắn:

“Sao em lại biết?”

Thuyết đáp: “Một chút khả năng thôi ạ, cũng không có gì to tát. Có phải bác trai bị ung thư gan đúng không, gia đình đã chạy chữa hơn 1 năm rồi nhưng cũng không mấy tiến triển, hiện bệnh đã ở giai đoạn cuối, bệnh viện có lẽ cũng sắp trả về rồi”.

Sở dĩ Thuyết tự tin đưa ra đề nghị như vậy, dù chưa thăm khám, bởi kiếp trước hắn cũng từng nghiên cứu về Y sinh và đan dược, trình độ rất uyên bác, lại thêm các liệu pháp điều trị của cường giả, ắt sẽ đủ sức để can thiệp, cứu sống tính mạng của phàm nhân.

Hoặc cùng lắm, thì dùng đến quyền năng của Cấm Kỵ để xử lý tình huống này.

1 lần ra tay trả lại 1 lần ra tay, 1 ân tình trả 1 ân tình, tốt nhất nên như vậy

Thuyết nói đúng, thật ra thì tâm trạng của Thảo lâu nay đang rất buồn và rối bời, bề ngoài thì cố tỏ ra mình ổn như vậy thôi, chứ gần đây rất hay chui vào khóc trong nhà vệ sinh. Nguyên nhân chủ yếu là bệnh tình của ba nàng, còn 1 nguyên nhân phụ nữa là nàng mới bị bạn trai chia tay cách đây hơn 2 tháng. Anh bạn này công tác ở khối Nguồn vốn & kinh doanh tiền tệ trên Hội sở chính, cao ráo, đẹp trai, tốt nghiệp thạc sĩ ở Anh, CFA level III, gia thế hiển hách, bố là quan chức khá to, profile như vậy phải nói là cực khủng, đủ để đốn hạ trái tim của bất kỳ cô gái nào đang có nhu cầu tìm kiếm người yêu. Trong khi Thảo chỉ là nhân viên dưới chi nhánh. Thấy Thảo xinh, ngoan, dáng dấp ngon, nhà cũng khá giả, anh ta cảm nắng ngay khi xuống dưới chi nhánh công tác. 2 người có thể nói là chuẩn mực gặp chuẩn mực, yêu nhau cũng được 2 năm, cũng abc xyz đủ cả, thời nay đôi nào chẳng thế, cũng tính cuối năm nay cưới, một phần vì ba Thảo ốm nặng, chắc không còn bao lâu, với cả Thảo năm nay đã 26, tuổi mụn là 27, vừa đẹp, chứ để sang năm là kim lâu.

Nhưng ở đời không ai học được chữ “ngờ”, tưởng rằng yêu nhau sâu đậm thì người ta sẽ cố gắng vượt qua, khi ba Thảo đổ bệnh cách đây 1 năm, việc kinh doanh của gia đình cũng gặp khó khăn, thì anh ta bắt đầu có những suy tính khác. Thấy mình là người có điều kiện, từ học thức, ngoại hình, gia cảnh, công việc, mọi thứ đều rất ok, thì quơ đâu chả được gái ngon, tội gì phải sa vào vũng lầy này. Vì thế anh ta bắt đầu xa lánh Thảo, và phát sóng câu dẫn con cá khác, mà ở Hội sở thì thiếu gì gái ngon, trên đó con ông cháu cha nhiều, mà người ta ưu tiên du học. Đỉnh điểm là hơn 2 tháng trước, Thảo tới nhà anh ta sau hơn 1 tháng anh ta kêu bận, không có thời gian gặp nhau, thì thấy anh ta đang dẫn một cô gái khác vào nhà. Thảo đã ra hỏi, thẳng thắn 3 mặt một lời, và anh kia cũng nói lời chia tay luôn, em mới này xinh và ngon không kém, gia đình còn có điều kiện hơn.

Tất nhiên Thuyết cũng không dại gì nói ra nguyên nhân Thảo bị bồ đá như thế này, dù sao thì đó là chuyện đời tư của người ta, không nên nhắc đến, Thuyết và Thảo bây giờ đâu có là gì của nhau, hắn chỉ muốn nhân dịp này hoàn trả ân tình năm xưa mà thôi, tính cách của hắn trước nay rất sòng phẳng, không thích chây ì nợ nần người khác.

Thấy Thảo còn trầm tư, Thuyết chốt hạ:

“Em biết rất khó để làm chị tin tưởng trong một vài câu nói, nhưng chị thử nghĩ coi, bây giờ chúng ta đứng lên chào tạm biệt rồi ra về, còn bệnh tình của ba chị thì vẫn vậy, vẫn không có gì chuyển biến. Chị tự cân nhắc nhé.”

Không còn gì để mất, Thảo hạ quyết tâm: “Được rồi, để chị xin nghỉ chiều nay, em chịu khó đợi chị một lát, rồi chị đưa em tới bệnh viện”.

2 người đi bộ một lát thì về đến chi nhánh, ngó nhìn đồng hồ lúc này cũng gần 13h, Thuyết đứng đợi bên ngoài, còn Thảo vào xin sếp nghỉ phép. Bệnh tình của ông Sơn (ba Thảo), mấy anh chị em cùng phòng đều biết, vì thế mà cũng không có khó khăn gì.