Chương 14: Đường tới Thủ đô

Sét giáng liên tục chừng 15 phút, sau đó thì ngừng, mây mù cũng tản đi, bầu trời dần trở nên quang đãng, trong xanh trở lại.

“Hoan hô!”

“Chúa phù hộ chúng con”

“Lạy Chúa, Amen!”

….

Khắp nơi là vô số tiếng hò reo, toàn thế thế gian tưng bừng nhảy múa.

Mọi người vừa trải qua một cơn thót tim.

Tình hình trở nên bình thường, nhịp sống thường ngày lại bắt đầu quay trở lại.

Người dân và cơ quan chức năng bắt đầu thống kê thiệt hại.

May mắn là sét đánh vào các bãi đất trống, nên không gây ra thiệt hại về người, chỉ có 1 số hệ thống đường dây truyển tải điện và hạ tầng mạng viễn thông là bị hư hại.

Tất nhiên là với các học giả, và một số tổ chức, họ bắt đầu nghiên cứu và tìm hiểu dị tượng vừa rồi, tiếc là trong lịch sử của loài người trên Trái Đất, trước nay chưa từng có ghi chép nào về sự vụ tương tự.

Thuyết lúc này đang nằm bất tỉnh trên đám cỏ ven đường, trong tay ôm chặt di ảnh của cha. Một vài người qua đường thấy vậy, liền dội nước vào mặt hắn.

Thuyết từ từ tỉnh lại, âm thầm khiếp sợ về chuyện vừa mới xảy ra.

Lúc nãy hắn cảm thấy bị một lực lượng chí cao vô thượng nhìn vào, nghĩ lại vẫn cảm thấy rùng mình.

Xem ra có những thứ nếu biết thì chỉ được giữ ở trong lòng, đừng có mà nói ra khỏi miệng, kẻo có ngày chết oan.

Túm cái váy lại là phải biết giữ mồm giữ miệng, mất 3 năm để học nói, nhưng mất cả đời để học những thứ không được nói. Việc nói những nội dung gì, ở đâu và khi nào, là vô cùng quan trọng. Người ta bảo bệnh là do miệng ăn, họa là do miệng nói cũng là vì vậy.

Cố lết thân xác đầy bụi bẩn về nhà, hắn kinh hãi nhìn khung cảnh trước mặt mình.

Tan hoang, tiêu điều, căn nhà ngói 3 gian mà ba hắn nỗ lực dựng lên, giờ chỉ còn là một bãi đất trống, gian bếp bên cạnh cũng bị đánh cho tan tành. Bàn thờ, phản nằm, tất cả quần áo, vật dụng, đều bị đánh nổ tung, cháy đen rồi.

Còn tấm carton mà hắn cất công mang về, và vất vả ghi chép ra?

Dĩ nhiên vật đó là đối tượng đầu tiên bị nhắm vào, hiện tại nó đã thành hư vô, bị đánh cho cháy không còn một chút tàn tích.

Ngay cả cái xe đạp cà tàng cũng chịu chung số phận.

Sầu não thở ra một hơi, hắn rơi lệ, hắn xót xa khi căn nhà gắn bó bao kỷ niệm với cha giờ đây không còn nữa.

Tan cửa nát nhà theo đúng nghĩa đen.

Cẩn thận xem xét lại, hiện tại chỉ còn mỗi gian nhà kho cách nhà chính cũ tầm 10m là tương đối lành lặn.

Gian nhà kho này rộng chừng 20 m2, ban đầu dùng để nuôi lợn, nhưng lâu nay hay để mấy vật dụng linh tinh.

Cũ kỹ, xuống cấp, bong tróc, mạng nhện chăng đầy, nhưng đây là mái che duy nhất cho đêm nay.

Và mấy đêm sắp tới.

Chẳng nề hà, hắn bắt tay vào dọn dẹp.

Tới tận tối mịt mới xong, một chiếc ổ rơm khá xinh đã được làm xong, bụi bẩn, mạng nhện đều được quét dọn sạch sẽ.

Vội vàng tắm rửa, nhưng không có quần áo để thay, mà cái giếng cũng bị đánh sập, cái gầu cũng đã vỡ, chẳng có gì để múc nước.

Thôi thì sang nhà ông Toàn xin tắm nhờ, nếu được mời ở lại thì ăn chực 1 bữa cơm vậy.

Nhưng nghĩ lại thì tính hắn xưa nay không thích ngửa tay xin xỏ, nhờ vả người khác, đón nhận lòng thương hại của họ, may mà trong túi còn tiền, đâu đó 1 triệu rưỡi. Hắn xuống xóm dưới mua 2 bộ quần đùi áo cộc, 1 cái màn, cục xà bông với chai dầu gội, rồi thuê nhà nghỉ để tắm giặt, tìm quán ăn. Xong xuôi thì cũng chỉ còn vài trăm nghìn trong người.

“Hôm nay tạm thế đã”, lẩm bẩm trong miệng rồi nhìn lên bầu trời đầy sao sáng, hắn ngồi xuống ổ rơm tu luyện, đến nửa đêm thì cảm thấy đã đủ, hắn ngủ từ lúc nào không biết.

Sáng hôm sau, sau khi ngủ dậy, việc đầu tiên là hắn lên thị trấn, tìm nhà bán thịt chó ghi đề hôm qua. Không có xe thì đành đi bộ, nhưng nhờ có thân pháp, nên di chuyển cũng tương đương đạp xe.

Vừa mới tới gần, mụ chủ quán đã đon đả đón tiếp:

“Ôi, chú em thế mà mát tay quá, đánh phát trúng luôn. Đây, 160 tr đây, thích tiền mặt hay chuyển khoản?”

“Bác chuyển khoản cho cháu, chuyển 155 triệu thôi, chuyển vào số tài khoản này ở BIDV, còn 5 triệu, ghi cho cháu con đề 62”

“Ok, luôn và ngay”

Nói xong mụ bảo đứa phục vụ chuyển tiền, còn mụ thì giở sổ ra ghi. Giao dịch hoàn tất, Thuyết yêu cầu cho xem biên lai. Mụ đưa cho xem, rồi gạ hỏi:

“Chú em cẩn thận nhỉ, nhà ở đâu thế, khu này cô chưa từng thấy mày”

Thuyết chỉ cười đáp chung chung rồi rời đi.

“Nhà cháu ở xã dưới”

Nơi hắn tới là phòng giao dịch ngân hàng BIDV, hắn muốn tới rút tiền, vì thực sự hắn đang cần tiền mặt để trang trải mấy món.

Vì chưa đủ 18 tuổi nên hắn không được phát hành thẻ, chỉ mở tài khoản được thôi.

Lần này Thuyết rút ra 55 triệu, hắn bỏ 20 tr mua 1 cái xe wave, rồi cũng thuê nhân viên họ lo thủ tục giấy tờ, biển số cho luôn.

Dù chưa cầm lái bao giờ, cũng chưa có tí kiến thức gì, nhưng chỉ cần nghe nhân viên hướng dẫn qua, và nhìn người khác lái. Sau khi lái thử 1 lần, hắn đã có thể sử dụng ngon lành.

Mà hơn thế nữa, hắn còn hiểu từng chi tiết máy ở bên trong, từng linh kiện được cấu thành từ chất liệu gì, do nơi nào sản xuất, có chức năng gì, rồi nguyên lý vận hành như thế nào, cách mà động cơ hoạt động, sinh công và tạo ra chuyển động.

Sự nghịch thiên của Cấm Kỵ phần nào có thể loáng thoáng trông thấy.

Trở về nhà, Thuyết bưng bê và dọn dẹp đống hoang tàn ở gian nhà bị sét đánh sập chiều qua, hắn muốn tự tay cầm những viên gạch mà ba hắn đã vất vả dựng nên.

Dù sao căn nhà này lâu nay cũng chưa đựng bao kỷ niệm của 2 cha con.

Tối đến, Thuyết vừa nằm vừa suy nghĩ về nhân sinh quan ở kiếp này, về món nợ ân tình khi xưa mà mình từng thiếu với người của ngân hàng BIDV.

Năm đó, khi ba hắn mới ra tù, ông bị ốm, cần tiền để mổ gấp. Gom góp nhặt nhạnh hết những thứ có giá trị trong nhà, vay mượn thêm của láng giếng, 2 cha con khăn gói vào viện. Bệnh viện ở Hòa Bình không đủ năng lực, họ gợi ý chuyển xuống cơ sở cao cấp hơn ở thủ đô, đó là Bệnh viện Đại học Y Hà Nội. Lúc đó, thiếu gần 4 triệu viện phí, mà không biết xoay sở ở đâu, hắn đã khóc lóc, suýt định quỳ xuống cầu xin thu ngân. Tuy nhiên một chị gái tốt bụng đang xếp hàng phía sau đã hào phóng thanh toán hộ hắn, ngoài ra còn rút ví đưa cho 2 cha con Thuyết 1 tr để ăn uống và đi lại.

Không quen cũng chăng biết, vậy mà lại hào phóng xuất ra gần 5 tr giúp đỡ người dưng, có lẽ lúc đó 2 cha con ăn mặc cũng xấu xấu bẩn bẩn, bộ dạng khốn khổ nên làm người ta động lòng thương. Nhưng dù sao thì tấm lòng bồ tát đó thì Thuyết mãi mãi nhớ ơn.

Nhờ đó mà ba hắn được phẫu thuật và sống sót, Thuyết vẫn nhớ rõ gương mặt hiền từ, thân thiện năm đó. Lúc đó chị đó mặc đồng phục của ngân hàng, thẻ tên trên ngực áo có ghi tên là Hoàng Thị Thu Thảo.

“Thiếu nợ người ta, cũng nên thu xếp trả đi thôi.”

Thuyết hạ quyết tâm, sáng mai sẽ đi Hà Nội để trả nợ, trả sớm xong sớm, bản thân hắn còn nhiều chuyện cần làm, hiện tại tu vi thấp quá.

Vận phép bấm độn, dò xét Thiên cơ, hắn bói ra được nơi công tác hiện tại của chị Thảo.

Sáng hôm sau thức dậy, hắn hỏi hàng xóm đường xuống thủ đô, người hàng xóm cũng chỉ cho hắn là trước mắt lên thị trấn bắt xe đi bến xe Yên Nghĩa, tới đó rồi hòi đường tiếp. Ông ta cũng thầm đoán tên này chắc là xuống đó tìm việc làm, dù gì thì hiện tại nhà hắn đã nát rồi, lại không người thân thích, phải tự mưu sinh.

Có xe máy, hắn tự chủ động đi đường, đầu tiên hắn qua quán thịt chó lấy tiền thắng cược. Lần này là 400 triệu, hắn yêu cầu chuyển khoản hết, không chơi tiếp nữa. Mụ chủ quán trong lòng tức lắm, 2 ngày qua mụ dính thiệt hại nặng nề vì tên này. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ sạt nghiệp. Mụ ngầm cho người điều tra, bám theo, nhưng khi đi hết huyện Lương Sơn, vào đất Hà Nội mà vẫn chẳng có tín hiệu gì, tên đệ tử liền quay về.

Đi đường không biết thì hỏi người dân, thấy hắn là thanh niên, có người họ còn hỏi ngược lại sao không dùng Google Maps, hắn không biết đó là gì, liền xin thông tin về ứng dụng này. Cuối cùng thì hắn cũng tới bến xe Yên Nghĩa, nhưng nhận thấy vai trò của điện thoại thông minh trong cuộc sống này là cực kỳ quan trọng, hắn quyết định trước mắt sẽ đi mua 1 chiếc smartphone để tiện dụng, rồi sẽ tới ngân hàng tìm ân nhân sau.