Chương 22: Rãnh Nứt

....

.....

- Huy “Liều”, bố ăn gì mà mạnh vậy?

Hà Hữu Nhân thân mật đặt cho Huy một cái biệt danh, nghe cũng khá hợp lý đấy, nhưng mà câu hỏi đằng sau thì cơ hơi là lạ, Huy cười nhạt, nói.

H : - Tại hạ ăn linh mễ sinh ra từ tinh hoa của đất, hít linh khí của trời, từ đó có một thân tu vi đỉnh thiên lập địa.

N : - Hảo, có thể để tại hạ bái sư? Được cùng tiên sinh tu hành?

Âu Hoài Thương xoa trán, Phùng Gia Đức lắc đầu trước đoạn hội thoại cực kì vô nghĩa của hai người này, tuy vậy, bọn họ cũng tò mò, vì sao Huy lại mạnh đến thế, một đòn giết chết quái vật tinh anh cấp C ở giai đoạn 2, mặc dù có sự góp sức nho nhỏ của Phùng Gia Đức, thì chiến tích này cũng hơi quá đáng rồi đấy, Thanh Trúc đi ở một bên, cũng khá là tò mò, nhưng cô lại không dám hỏi.

- Thôi được rồi, địa điểm tiếp theo là ở đâu vậy?

Đinh Gia Mẫn đi ở cuối, cậu ta không nhịn được mà hỏi, trong nhóm người này, cậu có vẻ là người lép vế nhất, Hà Hữu Nhân lật ra bản đồ trên thiết bị, nhìn xem địa điểm tiếp theo, họ cần đến gần một con suối tên là Hoa Tuyền, nghe nói trên thượng nguồn của con suối có một loại quái vật hệ thực vật có hình dạng cây hoa đào, mỗi ngày đều sẽ nở rộ hoa đào, cánh hoa rơi xuống nước suối, trôi xuống hạ lưu, biến con suối thành suối hoa, nước của suối có thể làm dược liệu hòa trộn với nhiều các loại thuốc khác, khá là quý hiếm.

Nhưng sắc trời đã không còn sớm, cách mặt trời lặn còn vài giờ, cả đội phải ưu tiên tìm nơi trú ẩn, hoặc tạo ra chỗ trú ẩn để qua đêm trước đã, ở nơi rừng núi này vào ban đêm, khó tránh khỏi biến thành mục tiêu của những đàn quái vật, thế nên cả đội chia thành ba nhóm, tìm kiếm nơi ẩn núp thích hợp, lại từ thiết bị liên lạc kết nối trò chuyện, tìm nơi ẩn núp, củi khô và thức ăn, nhóm của Thanh Trúc và Hoài Thương tìm được một hang động, cả nhóm liền chọn nơi đó để trú ẩn, Huy gom một bó lớn củi khô, Phùng Gia Đức bắn chết một đôi thỏ rừng, đem về làm thức ăn cho bữa tối.

....

Một đêm trôi qua, cả đội sau khi ăn lương khô được cung cấp thì nhanh chóng lên đường, xác định phương hướng, di chuyển chừng 10 phút, nghe được tiếng nước chảy, cả đội đi đến bên cạnh một con suối giữa rừng, nước suối trong veo nhưng lại không nhìn thấy đáy, cánh hoa đào màu hồng trôi nổi trên dòng nước, nhìn thì rất đẹp đẽ, nhưng nguy hiểm thì luôn đi cùng với cái đẹp, quanh dòng suối, đang có quái vật cúi đầu xuống suối, dùng lưỡi cuốn cánh hoa vào miệng, như đang ăn món ăn được phục vụ bằng băng chuyền.

HT : - Có ba con quái vật, theo hình thể đánh giá thì có thể là cấp C, nhưng không biết có phải là quái vật tinh anh hay không?

N : - Một con còn có thể ứng phó, nếu cả ba con đều là tinh anh, thì chúng ta nên rút lui thì hay hơn.

PGD : - Hay chúng ta cứ đợi đi, biết đâu bọn chúng ăn no rồi sẽ đi thì sao?

TT : - Cũng đúng, hay là chúng ta cứ đợi đi, chỉ 200ml nước suối, cho dù bọn chúng không đi, để Hoài Thương lén lút đi lên múc một cái cũng được mà.

HT : - Tôi...

Cả bọn : - Đồng ý, quyết định như thế đi.

Cả nhóm nấp ở một bên, nhỏ giọng thảo luận, khi Thanh Trúc đưa ra đề xuất để Hoài Thương lén đi qua múc nước suối, chưa kịp để Hoài Thương có ý kiến gì, cả bọn lập tức phủ quyết, khiến cậu ta á khẩu, tuy nhiên cũng sẽ không để Hoài Thương lẻ loi một mình, Phùng Gia Đức sẽ yểm trợ tầm xa, tình huống tệ nhất thì cả nhóm sẽ cứu viện, không để Hoài Thương hi sinh oan uổng.

HT : - Hi sinh? Mấy người không tin tưởng tôi đấy à?

N : - Không hẳn, chỉ là cậu không đáng tin cậy lắm.

Ngực của Hoài Thương phập phồng, nói, đã thế Hữu Nhân còn châm dầu vào lửa, khiến cậu ta càng thêm giận, phùng má ngồi ở một góc, miệng lầm bầm, cả nhóm che miệng cười để không phát ra tiếng, chờ nửa giờ, rốt cuộc cũng có hai con quái vật rời đi, chỉ còn một con ở lại, hình dáng của nó giống tắc kè, nhưng chân trước của nó lại là một đôi cánh, chỉ có chân sau, nó quỳ rạp dưới đất, nằm nghỉ bên cạnh dòng suối.

- Kỳ Nhông Dị Hóa, quái vật cấp C, biết bay ở tầm thấp, tấn công bằng cách phun độc và dùng gió cắt sinh ra từ những cú quạt cánh.

Hữu Nhân nói, y theo kế hoạch, Hoài Thương lén lút đi qua, dụng cụ múc nước đã có sẵn, Hoài Thương bước cực nhẹ, cố không tạo ra tiếng động đánh thức Kỳ Nhông Dị Hóa, cậu ta cúi người xuống bên cạnh dòng suối, chờ đợt hoa đào tiếp theo trôi xuống, nước suối có hoa đào mới tính là Hoa Tuyền, còn không thì cũng chỉ là nước suối bình thường, mồ hôi lăn xuống từ trên trán Hoài Thương, không khí căng thẳng khiến cậu ta mím chặt môi, những đồng đội phía sau cùng nhau nín thở.

Đợt hoa đào tiếp theo trôi xuống gần Hoài Thương, cậu ta đưa dụng cụ xuống suối, hứng trọn những cánh hoa và nước suối vào bình đựng, nhẹ nhàng đóng nắp, Hoài Thương liếc nhìn sang chỗ đồng đội, bọn họ đang khoa tay múa chân gì đó, Hoài Thương không hiểu động tác của họ có ý gì, chợt Hữu Nhân làm động tác quay đầu, sau đó đưa hai tay lên ra dấu X, thì Hoài Thương mới hiểu, ý của họ muốn nói là “đừng có quay đầu lại mà chạy đi, đồ đần”.

Adrenaline chạy khắp cơ thể, Hoài Thương chỉ trong một giây đã bộc phát ra tốc độ còn nhanh hơn gấp đôi tốc độ nhanh nhất mà con người từng đạt được, ngay sau lưng cậu, con Kỳ Nhông Dị Hóa đã tỉnh lại từ lúc nào, từ từ áp sát Hoài Thương từ phía sau, nhưng khi thấy con mồi bỏ chạy, nó lập tức giang cánh, vỗ mạnh, nâng cơ thể lên không trung, đuổi theo Hoài Thương đang chạy như bay.

- Các ái khanh, cứu giá.

Hoài Thương la toáng lên, Phùng Gia Đức lập tức đặt tên vào cung, sử dụng Tán Xạ Tiễn, sáu mũi tên cùng nhau bay ra, nhằm vào cánh của Kỳ Nhông Dị Hóa, ba vụ nổ bùng lên kèm theo ba con số màu đỏ, [-5], [-5], [5], cánh của con quái vật bị công kích thì cơ thể không còn vững vàng, lập tức bổ nhào xuống đất, lăn một vòng tròn, đụng vào một thân cây khiến nó đổ ầm xuống mới dừng lại.

Cả nhóm không tham chiến mà nhanh chóng chui sâu vào rừng, nhiệm vụ không bắt buộc phải chiến đấu, tránh né chiến đấu vẫn tốt hơn, con Kỳ Nhông Dị Hóa sau khi đứng lên và nhận ra đã mất dấu con mồi thì cực kì tức giận, tiếng kêu rú của nó vang vọng một mảnh rừng.

- Chậc, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

Huy cầm chặt chuôi kiếm, bọn họ tránh chỗ Kỳ Nhông Dị Hóa, chạy liên tục khoảng gần năm phút, ai mà ngờ được lại bắt gặp một con quái vật khác, nó có hình dạng khá giống khủng long Velociraptor, nhưng lại có mỏ là mỏ gà, trên đầu có mào gà và trên người chẳng có lông gà, nhưng đuôi thì lại có ba cọng lông gà màu đỏ mọc ra một cách lẻ loi và dị hợm, chiều cao của nó khoảng 1m5, chiều dài thì khoảng 2m5, nó hơi cúi thấp người, hai chân sau đi chậm, sẵn sàng lao vào giữa mọi người.

- Là quái vật Rãnh Nứt, Khủng Long Rãnh Nứt, Kug’gane, chúng có tốc độ rất nhanh, tấn công cận chiến, mỏ của chúng là vũ khí rất mạnh, có thể xuyên thủng một chiếc xe bọc thép dễ dàng.

Hữu Nhân từ trong túi quần lấy ra một tấm bùa vàng, trao nó cho Hoài Thương, Huy không hiểu Rãnh Nứt là cái gì, dẫu sao thì cậu cũng chỉ mới tiếp xúc thế giới này trong thời gian gần một tháng mà thôi, hiểu một phần nhỏ mô hình của thế giới, có nhiều chuyện cậu không biết cũng là bình thường, nhưng trước hết, bọn họ phải giải quyết con quái vật này đã.

Ầm...

Mũi tên của Phùng Gia Đức rơi xuống bên cạnh Kug’gane, nổ tung, khiến bụi đất bắn lên không trung, tạo ra một lớp bụi mù và khiến Kug’gane choáng một giây, vừa đủ để Hoài Thương áp sát, Huy và Thanh Trúc ở ngay phía sau cậu ta, khi Kug’gane lấy lại được tỉnh táo, từ sau lớp bụi mù, nó nhìn thấy hình bóng nhân loại, nó lập tức dùng mỏ tấn công về phía người đó, nhưng khi chiếc mỏ tấn công đến thì lại chẳng có gì, chỉ có một cánh tay đặt trên đầu nó, dán thứ gì đó lên trên đầu của nó mà nó không hề biết là gì.

Bàn về tốc độ, Hoài Thương cực kì tự tin, cho dù là quái vật hay là dị nhân, chỉ cần không vượt qua đẳng cấp của cậu ta, thì chẳng ai có thể so sánh được với Hoài Thương, là Ẩn Giả xuất chúng của nhà họ Âu, Hoài Thương tạo ra một hình bóng giả để đánh lừa kẻ địch, sau đó từ điểm mù của đối phương tập kích, khi đã dán xong bùa chú của Hữu Nhân, Hoài Thương giẫm lên đầu Kug’gane, nhẹ nhàng nhảy về phía sau, nhường sân khấu lại cho Huy và Thanh Trúc.

N : - Trói Buộc.

H : - Trầm Kích.

TT : - Mạch 16, Hạn.

Hữu Nhân hô lớn, Kug’gane bỗng đứng im như tượng, nó cố nhúc nhích hơi cánh tay đang bó chặt vào người, nhưng cố gắng của nó thật vô ích, sắc mặt của Hữu Nhân tái đi, cậu không giữ được lâu nữa, Huy và Thanh Trúc đã đến bên cạnh Kug’gane, Huy nắm kiếm, đâm về phía ngực của Kug’gane trong khi Thanh Trúc thì nhảy lên, tung nắm đấm thẳng vào mặt của Kug’gane, hai đòn tấn công trúng đích vì Kug’gane chẳng thế né tránh, thanh HP của nó tuột xuống 0, ngã xuống đất, chết hẳn.

- Phù, phù...

Hữu Nhân ngồi phịch xuống, há miệng thở dốc, tưởng chừng sử dụng bùa chú thì cậu ta sẽ không tốn sức, nhưng nào có chuyện ngon ăn đến thế, càng sử dụng bùa chú có tác dụng mạnh thì tiêu hao lên cơ thể càng lớn, giữ càng lâu thì càng nguy hiểm, cũng may con Kug’gane này chỉ là quái vật bình thường, nhưng cả nhóm cũng chẳng vui mừng, lập tức đứng lên, rút lui khỏi chỗ này, kết tinh kỹ năng hay gì đó cũng mặc kệ, bởi vì chỗ này gần Hoa Tuyền, chiến đấu lớn như thế sẽ rất dễ dẫn đến sự chú ý của quái vật khác, lần đối phó với Thằn Lằn Nanh Độc thì khác, dù sao nó cũng không phải dạng dễ xơi, chung quanh không có nhiều quái vật ở gần, động tĩnh có lớn cũng sẽ không gây sự chú ý, bên cạnh đó, giết chết Thằn Lằn Nanh Độc chỉ có một viên đá tiến hóa và một viên kết tinh kỹ năng cấp C, tên là Độc Đàm.

....

Cả nhóm chạy liên tục 15 phút, cũng may là không gặp thêm quái vật chặn đường, tìm một chỗ nghỉ ngơi, cả bọn đều đã mồ hôi nhễ nhại, bây giờ cũng đã giữa trưa, cái nắng gay gắt càng khiến mọi thứ tệ hại hơn, Huy ngồi cạnh Hữu Nhân đang mở nút áo trên ngực ra để dễ thở hơn, gương mặt lúc nãy còn tái xanh bây giờ thì đỏ hồng như vừa mới đốt qua lửa.

H : - Hữu Nhân, Rãnh Nứt là gì vậy?

N : - Hả? Cậu không biết à?

H : - Tôi mà biết thì còn hỏi cậu làm gì?

N : - À, Rãnh Nứt là một cánh cổng không gian kì dị kết nối với thế giới của chúng ta sau sự kiện đẩy lùi quái vật, bên trong Rãnh Nứt là không gian và thời gian rất lệch lạc, có đôi khi là thời tiền sử, đôi khi là quá khứ gần, đôi khi lại kỉ băng hà, nói chung Rãnh Nứt là một nơi quái dị, không những thế, thỉnh thoảng nó sẽ xuất hiện ở một nơi ngẫu nhiên, lại thả ra quái vật từ bên trong hoặc kéo sinh vật sống gần đó vào Rãnh Nứt.

Hữu Nhân thao thao bất tuyệt, Huy thì như cậu học trò ham học, không bỏ sót chữ nào, Gia Mẫn cũng không khác Huy, tuy là một người có tài năng, nhưng cậu ta cũng không khá hơn Huy là bao, cả đội nghỉ ngơi nửa giờ, ăn nhẹ, sau đó lại lên đường, tìm lại lộ trình, đi đến địa điểm tiếp theo của nhiệm vụ, khi gần đến chiều tối, bọn họ đã đến địa điểm của nhiệm vụ, giữa rừng núi mênh mông lại có một cánh đồng hoa bạc ngàn, rạng chiều tà phủ xuống ở đường chân trời càng khiến vẻ đẹp của cánh đồng hoa càng thêm quái dị.

Đúng, là quái dị, cánh đồng hoa tưởng chừng như đẹp đẽ biết nhường nào thì ở đây, nó lại cực kì quái dị và kinh khủng, không hề có một vật sống nào ngoài những bông hoa đang nở rộ hàng trăm màu sắc khác nhau, cho dù chỉ là một con ong một bướm bình thường.

- Hoa Lạc Nhạn, là hoa nào thế?

Gia Mẫn hỏi bằng giọng run rẩy, những người khác im lặng, họ cũng có cảm giác sợ hãi giống như Gia Mẫn, Hữu Nhân lên tiếng, hoa Lạc Nhạn có hình dáng thon dài, có bốn cánh hoa, hai dài hai ngắn, không nở hoàn toàn, khiến nó có hình dạng giống một con chim đang giang cánh lao xuống, nên được đặt tên là Lạc Nhạn.

- Hướng 3 giờ, vị trí khoảng chừng 48 mét, có một bông hoa giống như miêu tả.

Phùng Gia Đức nheo mắt, cậu ta sử dụng kỹ năng Ngắm Bắn và Mắt Đại Bàng để tăng tầm quan sát, những người khác cho dù có nheo mắt cỡ nào cũng khó nhìn thấy được giữa rừng hoa lại có một bông hoa như thế, sau đó Phùng Gia Đức lại báo thêm hai vị trí khác, một cái hướng 23 giờ, 30 mét và hướng 1 giờ, 42 mét, nhưng họ cũng chẳng dám bước vào cánh đồng hoa, đành đổi hướng, tìm nơi trú ẩn qua đêm trước rồi tính sau.

....

....

Còn tiếp.