Chương 7: Một chút vấn vương nơi hồng trần

17.Tiếng kêu của khổng tước xanh

Nghe nói vô cùng xinh đẹp

Đẹp tựa âm thanh ngọc khiết

Lanh lảnh vang lên giữa trời xanh

18.Tiếng đàn tranh vang trong sơn cốc

Nhẹ nhàng bình lặng khiến trăng tan

Trăng soi bóng nước ta bình thản

Ngọn sóng lăn tăn chỉ khóc than

19.Ca một khúc múa một đoạn

Tấm áo choàng lơ lửng làm bằng voan

Tay cầm quạt che góc mặt kiều mị

Xoay nhẹ xoay chẳng cần người hỏi han

20.Câu chuyện nhìn thấy một con cò

Một con cò trắng trong vùng hoang sơ

Vùng hoang sơ ấy có một đồng lúa

Đồng lúa nhẹ lay tức cảnh thành thơ

21.Thưởng ngoạn du xuân chốn trần gian

Cảnh đẹp bồng lai người cảm thán

Nhân sinh có mấy lần trăng khán

Nhìn ngắm thiên hạ lòng mơn man

22.Vẫn còn thức giữa đêm giông

Trời đêm mưa trút một mảnh hồng

Tức giận chẳng dám cùng thiên rống

Nhỡ may chết đống thì làm sao?

23.Tự dưng muốn có ca ca

Bản tính bỗng dưng trỗi dậy mà

Người ta được cưng chiều thấy lạ

Làm ta đây cũng muốn có a!