Chương 6: Một chút vấn vương nơi hồng trần

13.Thiên sơn vạn thủy ta đi qua

Vân đạm phong khing chỉ chàng có

Bóng chàng lướt qua tựa cơn gió

Mà sao in đậm trái tim ta

Sơn cốc mỉm cười ngắm chiều tà

Bình minh đỉnh núi trời gay gắt

Ta như ngôi sao đầy vắng lặng

Dạo bước vờn quanh cảnh trời đêm

Ngắm càng nhiều ta lại yêu thêm

Trăng tròn vành vạnh gió thu đến

Thổi mái tóc chàng thầm yêu mến

Ta bật cười lặng lẽ dõi theo sau

14.Nàng tư sắc phong hoa tuyệt đại

Đứng dưới trời lặng lẽ quang huy

Thầm ca ngợi tiên tử tài trí

Nhất túy có thể giải vạn sầu bi

Lạc hoa lưu thủy nàng còn tại

Nơi suối chảy trong vắt đơn côi

Mĩ ngọc đãi giá bao giờ gả

Để ta còn chuẩn bị đi thôi

15.Một chén mạnh bà thang

Một đóa hoa bỉ ngạn

Một sắc đỏ lưu sa

Một thân tàn sương khói

Một cây cầu nại hà

Một người qua kiếp kiếp

Một người vẫn sống tiếp

Ai bỏ rơi ai đây?

Hoa nở không thấy lá

Lá mọc chẳng gặp hoa

Sắc đỏ như cứa da

Sắc xanh như cứa thịt

Đó chính là bỉ ngạn

Ôi đóa bỉ ngạn hoa

16.Bỉ ngạn hoa ơi bỉ ngạn hoa

Một rừng mọc đầy chốn quan ải

Ai gọi ai nhớ ai vẫn mải

Dõi mắt nhìn theo đá tam sinh

Ôi chao một tấm thân si tình

Giọt lệ rơi thẳng vào thang thuốc

Lôi đình xé mở tửu ai chuốc

Phong vân lặng lẽ vấn ai hay

Khí huyết nhuộm đầy chốn tứ hải

Bát hoang ai gọi giọt lệ cay

Sắc đỏ kiều diễm không ai nhớ

Chỉ vì thang thuốc mạnh bà say

Hoa lá triền miên giờ bất định

Một ngàn năm hoa mới được ra

Vậy mà không được nhìn thấy lá

Ôi đời hoa buồn bã biết bao

Lá lặng lẽ mọc trong sự tàn lụi

Sự tàn lụi của hoa cũng của tình

Lá rung mỉm cười che khóe mắt

Đã không hoa tàn lụi cũng chẳng sao.