1 .Nhân sinh có mấy lần một năm
Mỗi năm một lần ngắm trăng rằm
Sống mãi trên đời bao tuế nguyệt
Lão bất tử này cũng phải điên
Bây giờ ta không muốn thành tiên
Chỉ muốn chết cho đời thanh thản
Người nói tính cách ta quái đản
Ta bật cười sống chết có làm sao
Chẳng qua tính cách ta thanh cao
Chẳng hiểu chẳng muốn hiểu thiên đạo
Làm người sao phải giả tạo
Làm người sao phải muốn thành tiên
Làm người ta mới có bình yên
Nhàn nhã thưởng trà ngắm minh nguyệt
- Thiên hồng vạn tử rọi nhân gian
Trời đất già đi cũng hoang tàn
Lặng ngắm núi non bao tuế nguyệt
Bỏ lại đằng sau cả giang san
Phía Bắc nọ tuyết vẫn âm hàn
Phía Nam kia khí hậu khô hạn
Phía Đông trông sinh linh đồ thán
Phía Tây ta ngắm nhìn trăng tan
Lệ vũ sầu vân cho thế gian
Bây giờ nơi đây đã hoang tàn
Ta cười mà trong lòng bật khóc
Cười cười mà trong lòng oán than
- Cả một đời phong hoa tuyết nguyệt
Tay cầm kiếm lặng ngắm giang sơn
Dạo quanh khắp chốn không giận hờn
Bước đi không mất vẻ thanh lệ
Người con gái tuyệt vời như thế
Một lọn tóc cũng làm vấn vương
Người gặp người mến rồi người thương
Dung nhan mỹ miều không kể xiết
Được gặp nàng cả đời không hối tiếc
Bóng hình ấy lặng lẽ khắc vào tìm
Cả kiếp nay người ta chỉ truy tìm
Người con gái tựa như băng thanh ấy
4.Nắng sớm nở rộ trên đỉnh núi
Bình minh hé mở ở chân trời
Ta từ sơn cốc thảnh thơi
Nước non vắng lặng không người tới
Thủy trung lao nguyệt chẳng thể với
Say mèm vẫn muốn cùng trăng chơi
Bậc hồng nhan cô đơn cả đời
Chẳng dám có một lần thương ái
- Trăng đêm nay vẫn sáng như thêm đèn
Ta lặng ngám cả giang sơn xã tắc
Tiếng gió gào trong đêm giông vắng lặng
Bao năm nay ta vẫn cứ triền miên