Mọi người ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau, dường như đều không hiểu lắm.
“Vương phi!” Người trung niên kia cẩn thận hỏi, “Vương phi muốn tìm ai?”
Ngu Yên trừng mắt, những người này vừa mở miệng là gọi Vương phi, dường như đang nói lời thoại với nàng.
Nàng không muốn phí lời với hắn, sờ sờ người mình, lại tìm kiếm khắp nơi trên giường.
Được lắm Thành Thông, còn dấu cả điện thoại của nàng đi.
“Vương phi muốn tìm thứ gì?” Thiếu nữ kia vội vàng tiến lên.
Ngu Yên không đáp lại, cũng không tìm nữa, đứng dậy đi thẳng ra bên ngoài.
Một trận gió thổi tới, mang theo hương vị sông nước nức mũi.
Nhìn thấy hồ sen ở trước mặt, Ngu Yên giật mình.
Đây là một khu vườn rất xinh đẹp, ngoài hồ hoa sen thì còn có núi giả và cây cảnh đan xen điểm xuyết, một hành lang xuyên qua chính giữa, rất có tính thẩm mỹ.
Nhưng Ngu Yên không có tâm tư ngắm cảnh, bởi vì những người đó đã đuổi tới.
Nàng vén váy lên, cất bước chạy ra bên ngoài vườn.
Trên đường, mọi người nhìn thấy nàng đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.
“Vương phi… Vương phi!” Có người lắp bắp hô lên, sau đó muốn ngăn nàng lại.
Ngu Yên lấy ra công phu thoát khỏi đội săn ảnh, nhảy qua lan can, xuyên thẳng qua vườn hoa chạy ra ngoài.
Nơi này rất lớn, Ngu Yên chạy một lúc lâu, đi qua mấy cái sân nhỏ, nhưng vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng của Thành Thông, Mạt Mạt hoặc là An Khinh, cũng không có các thiết bị thường thấy trong phim trường.
Trong lúc nàng nghi hoặc, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng động cách đó không xa. Ngu Yên nhìn qua, thấy được một người đàn ông ở trong vòng vây của một đám người đang đi tới nơi này.
Lúc thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông kia, Ngu Yên ngẩn người, ánh mắt giống như bị cố định.
Nàng đã sớm nói qua với An Khinh, nam chính phim cổ trang không chỉ cần gương mặt đẹp, mà dáng người cũng phải đủ tốt, như vậy mới có thể chống căng trang phục cổ trang rộng thùng thình.
Ví dụ như vị trước mắt này. Ngoài diện mạo thì dáng người cũng ưu tú, vóc dáng cao và rắn rỏi, lúc bước đi nhẹ nhàng như gió, làm cho mắt người ta phải sáng ngời.
Tốt hơn nhiều so với đám diễn viên chính kia.
Nàng nhìn hắn, thầm nghĩ.
Từ lúc nghe Lý Thái bẩm báo, Tiêu Hoàn đã rất kinh ngạc.
Hắn đã từng nhìn qua tòa nhà mà Vương phi ở. Nơi đó có một cái vườn, theo đám người hầu nói, từ nhỏ đến lớn Vương phi đều ở trong chỗ vườn kia. Từ khi Vương phi rơi xuống nước, người trong tòa nhà này loạn thành một đoàn, quan phủ gần đó còn gióng trống khua chiêng phái người đến dòng sông tìm kiếm. Không nghĩ tới tìm kiếm lâu như vậy, Vương phi lại được tìm thấy ở trong nhà mình.
Chuyện này, ở trên đường hắn càng nghĩ càng cảm thấy quỷ dị kỳ quặc, ngay sau đó liền lên xe chạy đến đây.
Mới vào cửa liền gặp phải một cô gái tóc tai bù xù đi ra từ giữa đình, đôi mắt chăm chú đánh giá hắn.
“Ngươi chính là nam chính đúng không?” Nàng hỏi tiếp, “Đạo diễn là ai, hắn đang ở đâu?”
Tiêu Hoàn ngẩn người, không rõ cho lắm.
“Ngươi là người nào?” Lý Thái ngay lập tức tiến lên quát lớn, “Dám vô lễ trước mặt điện hạ.”
Ngu Yên gần như muốn trợn trắng mắt.
Cái phim trường thần kỳ gì đây, không có ai nói tiếng người cả, vừa lên liền nói lời thoại.
Nàng đang muốn nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến từng trận hỗn loạn ầm ĩ, là đám người kia đuổi tới.
Đúng là không yên ổn.
Ngu Yên đang muốn cất bước chạy trốn, nhưng vừa mới đi được một bước thì bỗng nhiên dừng lại.
Nàng quay đầu nhìn Tiêu Hoàn, khóe môi cong lên: “Diện mạo của ngươi không tồi, tốt hơn nhiều so với nam chính khác, có cơ hội hy vọng sẽ được hợp tác.”
Dứt lời, nàng ngạo kiều quay đầu lại, chạy ra phía ngoài.
Mọi người nhìn theo bóng lưng của nàng, ngơ ngác nhìn nhau.
Một lát sau, đám người hầu trong nhà đuổi tới, Lý Thái còn nghe được có người đang gọi “Vương phi”, lúc này liền sửng sốt.
“Điện hạ!” Hắn nói, “Người vừa rồi, hình như là… Vương phi?”
Tiêu Hoàn nhìn hắn, lại nhìn ra bên ngoài, ánh mắt nghi ngờ không thôi.
-----
Dịch: MB_Boss