“Quảng Lăng Vương điện hạ.” Phùng Diên Niên vội cung kính hành lễ, “Không biết điện hạ đến đây, hạ quan không kịp nghênh đón, mong điện hạ thứ tội!”
Tiêu Hoàn gật đầu, nói: “Phùng Kinh triệu miễn lễ. Không biết hôm nay tìm kiếm như thế nào rồi?”
Phùng Diên Niên nói: “Bẩm điện hạ, hạ quan đã phái một ngàn binh sĩ tìm kiếm ở hai bên bờ sông, từng tìm được ba thi thể nữ, cũng dẫn người hầu đến phân biệt, nhưng đều không phải Vương phi.”
Vẻ mặt Tiêu Hoàn rất bình tĩnh.
“Như thế sao, Phùng Kinh triệu vất vả rồi.” Hắn nói.
“Đây là việc hạ quan phải làm, điện hạ khách khí rồi.” Phùng Diên Niên nói xong, thấy trên mặt người sau cũng không hề tức giận, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.
Mãi đến vừa rồi hắn mới biết được việc này, lại nghe nói Tiêu Hoàn tự mình đến đây tìm kiếm, cho nên hắn mới vội vàng chạy qua.
Hôm qua, người hầu của Quảng Lăng Vương phi truyền tin về kinh thành, đồng thời cũng báo cho huyện phủ địa phương biết.
Tuy Vương phi này không được ưa thích, nhưng dù sao cũng là Vương phi của Quảng Lăng Vương. Huyện lệnh không dám chậm trễ, hôm qua nhận được tin liền phái ra hơn trăm người đến tìm kiếm, hôm nay hắn lại mang thêm người đến, cuối cùng cũng làm chuyện này ra ngô ra khoai.
“Điện hạ!” Phùng Diên Niên nhìn sắc trời, nói, “Ở bờ sông nắng nóng, mưa to lại sắp kéo đến, không bằng điện hạ về kinh thành trước, nếu bên này có tin tức gì thì hạ quan sẽ nhanh chóng bẩm báo với điện hạ.”
“Không cần.” Tiêu Hoàn nói, “Cô lên trên thuyền đi xem.”
Phùng Diên Niên ngẩn người, nói: “Điện hạ, trên thuyền bấp bênh, chỉ sợ…”
Còn chưa dứt lời, đã nghe thấy phía sau truyền đến một thanh âm vội vàng: “Điện hạ!”
Hai người nhìn lại, chỉ thấy Lý Thái chạy tới, thi lễ với Tiêu Hoàn: “Điện hạ, tìm được Vương phi rồi!”
Tiêu Hoàn và Phùng Diên Niên đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Ồ?” Tiêu Hoàn hỏi, “Ở đâu?”
Vẻ mặt Lý Thái đầy quái dị, nói: “Ở… Ở hồ sen trong nhà.”
Tiêu Hoàn nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh.
...
Ngu Yên cảm thấy, nhất định là có chỗ nào đó sai rồi.
Tối hôm qua, nàng lấy hết rượu trong tủ lạnh ra, một mình đến cạnh hồ sen uống thỏa thích.
Hình ảnh vụn vặt, nàng nhớ được dường như bản thân muốn chụp ảnh hoa sen và mặt trăng… Sau đó, không nhớ được gì nữa.
Bác sĩ từng cảnh cáo, tửu lượng của nàng rất kém, không thể uống nhiều rượu nặng.
Ngu Yên xoa xoa trán, mơ mơ màng màng mở to mắt, sau đó bỗng nhiên phát hiện chỗ mình ở không phải biệt thự, mà là một nơi kỳ quái mà xa lạ. Bốn phía trang trí đầy cổ kính, bàn trà chăn chiếu làm rất giống, ngay cả quần áo bản thân đang mặc cũng không biết bị đổi thành cổ trang từ khi nào.
Thiếu nữ trước mặt cũng mặc cổ trang, khi thấy nàng tỉnh lại thì vừa mừng vừa sợ.
Ngu Yên đờ đẫn nhìn nàng ta, một lúc sau mới lẩm bẩm hỏi: “…Ngươi là ai?”
Hai mắt của nữ hài kia bỗng trừng lớn, dường như thấy quỷ, sau đó hét toáng lên.
Bệnh tâm thần à…
Ngu Yên cảm thấy bản thân còn đang nằm mơ, liền nằm xuống tiếp tục ngủ.
Nhưng chờ nàng tỉnh ngủ, lại phát hiện ra đây không phải mộng.
Nàng vẫn ở nơi này, hơn nữa trước mặt còn có một đám người vây xem, mỗi người khi nhìn nàng đều giống như thấy quỷ, còn gọi nàng là… Vương phi.
Ngu Yên nhìn chằm chằm vào bọn hắn, ngơ ngẩn suy nghĩ một lát, bỗng nhiên hiểu ra.
Ngày hôm qua lúc trên đường về biệt thự, Thành Thông từng nói với nàng về một bộ phim cổ trang mới.
Hắn còn nói, địa điểm quay là thành phố điện ảnh ở ngoại ô, không cần phải đi xa.
Nói như vậy, là Thành Thông nhân lúc nàng say rượu đã đưa nàng tới phim trường?
Ngu Yên nghĩ như thế, sự tức giận bỗng dâng lên trong lòng. Ta chưa đồng ý mà lại dám làm vậy sao!
Hơn nữa, nàng đã từng nói nghỉ phép không được tìm nàng, Thành Thông đang muốn tìm chết à?
“Vương phi…” Người trung niên dẫn đầu bước lên trước, mở to mắt nhìn nàng, lắp bắp, “Ngài…”
“Đạo diễn đâu?” Ngu Yên sầm mặt, lạnh lùng ngắt lời, “Gọi hắn tới! Còn trợ lý của ta nữa, có phải bọn họ đều ở bên ngoài không? Gọi hết vào đi.”
-----
Dịch: MB_Boss