Ngu Yên chạy một mạch ra khỏi tòa nhà kia, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng liền ngẩn người.
Chỉ thấy bên ngoài tòa nhà là từng mảnh đồng ruộng, đường đất gồ ghề lồi lõm, có một số nơi còn đọng nước.
Lại nhìn về phía xa, tuy rằng có thể nhìn thấy một vài ngôi nhà ở đằng xa, nhưng đều chỉ là một vài nhà trệt. Cách đó không xa, một người ăn mặc quần áo mộc mạc vác theo cuốc chậm rãi đi tới, phía sau còn dắt theo một con trâu.
Ngu Yên có hơi kinh ngạc.
Thành phố điện ảnh mà Thành Thông nói đến nàng đã đi qua rất nhiều lần, nhưng không phải như thế này. Hơn nữa, tất cả thành điện ảnh trong nước nàng đều đã đi qua, bất cứ nơi nào cũng không giống như này.
Hắn đã mang mình đến nơi nào vậy chứ?
Mới mở sao?
Ngu Yên tự nhủ trong lòng, nhưng lại càng thêm lo lắng.
Một ý nghĩ xuất hiện.
Chắc không phải… Nàng đã bị người ta bắt cóc chứ?
Nàng bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, tất cả những cảnh tượng vừa nhìn thấy nhanh chóng hiện lên, bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Lúc này, phía sau lại truyền đến giọng nói của những người kia, Ngu Yên biết bọn họ đang đuổi theo, cho nên tiếp tục chạy trốn.
Đám người hầu thấy Vương phi làm trò trước mặt Tiêu Hoàn rồi chạy ra khỏi cửa, đều kinh hãi biến sắc, vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Ra khỏi nhà, chỉ thấy ngoài cửa lớn trống rỗng, ở đâu còn thấy bóng dáng của nàng nữa?
“Vương phi… Sao không thấy Vương phi? Ngài ấy đã đi đâu rồi?” Một người hầu hoảng loạn hỏi.
Quản sự Hà Hiền nhìn quanh bốn phía, lòng nóng như lửa đốt, lại có chút khóc không ra nước mắt.
Nửa đời của hắn cũng coi như đã trải qua sóng to gió lớn, vốn tưởng rằng Vương phi trở về thì tất cả sẽ qua, nhưng ai biết được chuyện xấu nối tiếp nhau mà đến, làm cho trái tim hắn thiếu chút đã ngừng đập.
“Chắc chưa đi xa đâu, nhanh tỏa ra tìm kiếm!” Hắn nói.
Đám người đáp lại, cuống quít đi với thị vệ mà Tiêu Hoàn mang đến tìm kiếm khắp bốn phía.
Không lâu sau, khi ngoài cửa lớn đã yên tĩnh lại, Ngu Yên mới ló đầu ra khỏi một chiếc xe ngựa.
Tất cả mọi chuyện đều quá quỷ dị.
Vừa rồi Ngu Yên nghe những người đó nói chuyện, dần dần đã bình tĩnh trở lại.
Cẩn thận tự hỏi, nàng lại cảm thấy chưa chắc đã là bắt cóc.
Đầu tiên, kỳ thật vừa rồi nàng chạy ra ngoài một cách rất thoải mái. Những người đó nhìn thấy nàng, mỗi người đều có vẻ mặt rất kinh ngạc, dường như hoàn toàn không dự đoán được nàng sẽ chạy, đồng thời cũng không dám đánh nàng.
Nào có tội phạm bắt cóc ngu ngốc như vậy chứ?
Tiếp theo, nếu là tội phạm bắt cóc, thế thì cách gọi Vương phi điện hạ là chuyện gì đây? Vừa rồi chính mình rõ ràng không ở đó, nhưng lời nói của bọn họ vẫn giống như đang diễn, chẳng lẽ đám tội phạm bắt cóc diễn nghiện rồi sao?
Ngu Yên hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại, xóa bỏ khả năng bắt cóc này đi.
Ngu Yên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chỉ còn lại một đáp án.
Rất có thể đây là một chương trình camera giấu kín.
Nói không chừng trong xe ngựa có cameras ẩn, một đống người đang ngồi ở sau màn hình quan sát dáng vẻ không biết làm gì của nàng rồi cười ha ha.
Ngu Yên nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác, trong lòng rất tức giận. Nếu là như thế, nàng nhất định sẽ để cho Thành Thông đẹp mặt.
Không đúng! Thành Thông nhiều nhất chỉ là trợ lý, không dám làm càn với nàng như vậy, không nói đến việc ngày hôm qua nàng còn dùng cuốn gói để uy hiếp. Có thể đưa ra quyết định này, chỉ có An Khinh.
Chậc chậc… Đúng là chị em plastic, cũng không biết thu chương trình này được chỗ tốt như thế nào.
Ngu Yên hít thở sâu, tạm thời vứt bỏ suy nghĩ hỗn tạp.
Mặc kệ là chuyện gì cũng phải rời khỏi nơi này trước đã, sau đó nàng sẽ làm rõ tất cả.
Nếu là thu chương trình thì dễ làm.
Không phải luôn có người bôi đen nàng là hay chơi bài lớn sao? Chờ nàng tự mình bắt được tổ chương trình sẽ cùng nhau xé, làm cho bọn họ biết được chơi bài lớn là như thế nào.
-----
Dịch: MB_Boss