Chương 7: Em đã cứu giúp tôi

Lúc nãy mạnh miệng là thế nhưng giờ thì Ngô Nhã Lam hối hận rồi, tự tôn có giúp cô sống qua ngày được hay không? Nhịn một chút cũng chẳng chết chóc ai bù lại kiếm được tiền trang trải cuộc sống. Ôm thùng đồ, trong đó chủ yếu là giấy tờ, kim bấm với đồ ăn vặt thôi. Ngô Nhã Lam dừng lại trước một hiệu bánh, hôm nay là sinh nhật cu Long, em cô. Trước đó cô có hứa sẽ mua cho nó một cái bánh kem, vừa hay lại đến đúng chỗ này.

Bước vào bên trong cửa tiệm, Ngô Nhã Lam ngó quanh, ở đây bán nhiều loại bánh thật, không những vậy còn có một kệ sách rất to để cho những thực khách dùng bánh uống nước và thư giãn. Sao Ngô Nhã Lam lại không biết đến sự tồn tại của thiên đường này trước đây nhỉ?

Cô chọn đi chọn lại cuối cùng chọn được một chiếc bánh kem màu xanh, phủ dày trên lớp kem xanh là mứt táo, ngọt ngọt chua chua đúng kiểu Tiểu Long thích. Điểm nhẹ trên chiếc bánh đơn giản là cái nơ xù nhiều nhánh màu đỏ được thợ làm bánh tỉ mỉ khéo léo làm ra. Giá không mắc nhưng cũng không rẻ, Ngô Nhã Lam có chút do dự nhưng rồi vẫn lấy. Nhân viên bảo cô ra ngồi đợi vì chiếc bánh này vừa có người đặt và thanh toán qua mạng. Họ xin lỗi rồi bảo thợ bánh đang làm nốt phần kem trên chiếc bánh giống vậy. Ngô Nhã Lam vâng vâng dạ dạ ôm thùng đồ đặt lên chiếc bàn gần đó, bản thân đi lại kệ sách chăm chăm tìm tòi mấy tựa sách hay. Đang tìm thì bỗng có chiếc bóng bao phủ lấy cơ thể Ngô Nhã Lam, một bàn tay xa lạ hơi đưa ra giữa khoảng không, cô xoay người liền chạm phải ánh mắt người kia.

"Là em!?" Người ấy tỏ vẻ vô cùng mừng rỡ khi thấy Ngô Nhã Lam, dáng người hơi gầy lại cao, nét mặt hao hao giống một ai đó... hay là cô đã gặp người này trước đây rồi nhỉ?

"Anh là?" Ngô Nhã Lam nheo mắt, đoán già đoán non về những người xung quanh hoặc đây chính là người thầm thương trộm nhớ cô bấy lâu: "Anh theo dõi tôi à?"

Trong lòng thầm tự cao cười hí hửng: "Tôi biết tôi đẹp nhưng tôi không dễ dãi đâu nha!"

Nghĩ là thế chứ cô làm gì dám nói ra, kẻo người ta tưởng cô khùng hay làm cô bẽ mặt sao?

"Không phải." Anh ta vẫn giữ nguyên nụ cười tươi trước cái nhìn như muốn xuyên thủng ruột gan xấu xa từ cô: "Haha! Em đừng nhìn như muốn nuốt chửng tôi được không?"

"Ồ!" Ngô Nhã Lam bừng tỉnh, ai bảo người này ngon quá chi. Cô vội đứng thẳng người dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc để đối diện anh: "Thế tôi với anh có quen nhau sao? Tôi không nhớ đã gặp anh bao giờ..."

Trông anh ta có vẻ sửng sốt rồi chết lặng một chốc, Ngô Nhã Lam lại có dịp cười thầm: "Đây chắc chắn là kẻ si tình rồi!"

Cô cười như được mùa, ngoác cả mồm lên. Anh ta thấy có chút sợ liền đáp: "Không phải, em không nhớ tôi thật sao?"

Ngô Nhã Lam biết mình hơi quá nên chỉnh chu lại thái độ, lắc đầu.

"Tôi là Kim Quân Minh, một năm trước em đã cứu giúp tôi ở đoạn đường vắng kia ấy!" Kim Quân Minh dùng chất giọng nhẹ nhàng, thanh đạm nhất có thể để không vừa nói vừa cười.

Nghiêng đầu, cô cố gắng lục lội lại trí nhớ, bản thân cô là người rất hay quên cho nên mấy cái sự kiện không quá quan trọng thì...

"À nhớ rồi!" Ngô Nhã Lam đập tay cái bốp, cao giọng: "Anh là cái người bị cướp đánh đến mức mặt mày biến dạng phải không?"

Chu choa mạ ơi! Rõ ràng lúc đó Kim Quân Minh trông rất kinh khủng, thân tàn ma dại, máu đỏ tanh tưởi chảy tởm lợm khắp người vậy mà nay lại điển trai như tài tử ấy.

Kim Quân Minh cười cười: "Đúng, sau đó tôi được phẫu thuật chỉnh lại các đốt xương và tái tạo da. Tỉnh lại muốn tìm em tạ ơn nhưng bệnh viện bảo em không để lại thông tin gì cả. Tôi cứ tưởng không gặp được em nữa chứ! Ai ngờ... thật là may quá!"

"À!!!" Ngô Nhã Lam đăm chiêu, lúc đó không phải không để lại thông tin mà do sợ cảnh sát đến bắt lên đồn lấy lời khai các thứ mệt mỏi rườm rà... nên cô mới làm xong thủ tục rồi bỏ đi... cũng chỉ đóng một chút tiền phí nhập viện. Nói một chút chứ cũng gần một phần ba tiền lương khi ấy của cô chứ bộ. Vừa đi về cô còn vừa chửi rủa: "Chưa tháng cô hồn mà phải cúng rồi!"

Cơ mà... người đủ tiền làm phẫu thuật thẩm mỹ cũng không phải dạng vừa đâu!

Kim Quân Minh mời cô vào bàn ngồi, hỏi: "Em uống gì?"

Ngô Nhã Lam đâu biết uống gì đâu, nhìn một lượt hết cái menu cuối cùng cô bảo: "Nước ép cam."

Kim Quân Minh đưa lại menu cho nhân viên bảo: "Hai nước ép cam."

"Mà em..." Kim Quân Minh mở lời trước khi nhìn thấy thùng đồ của cô: "Đang đi đâu đấy?"

Thấy Kim Quân Minh nhìn thùng đồ của mình, Ngô Nhã Lam như phát hỏa ngút trời, nhớ đến cảnh Thiên Quân Lâm đuổi cô một cách nhẫn tâm khiến cô quê độ trước mặt Thư Kỳ: "Mới bị đuổi việc!"

Trên chiếc thùng có dòng chữ "Thiên Kim Diamond", Kim Quân Minh lại cười: "Môi trường ở công ty đó khá tốt nhưng đào thải cũng cao không kém. Thế bây giờ em định xin việc ở đâu?"

Ngô Nhã Lam thở dài một hơi, lắc đầu: "Thành phố này khó sống quá, với người chỉ có bằng cấp ba như tôi thì chắc... qua tuần tôi về quê trồng trọt, nuôi cá rồi theo ý cha mẹ lấy đại tên chồng do mai mối rồi sống hết đời."

Nghe thì thảm đấy, nhưng Ngô Nhã Lam chỉ đang buồn quá rồi học theo mấy cái phim bộ hay xem thôi. Chứ bằng cấp ba thì thiếu cha gì việc làm ở thành phố A này.

"Hay em về công ty con của tôi làm nhé? Hiện tại tôi cũng đang thiếu một trợ lý." Kim Quân Minh thẳng lưng trước khi tựa vào ghế, bộ dáng vô cùng thoải mái, biểu hiện không giống người đang nói đùa.

"Trợ lý? Là làm cái gì?" Ngô Nhã Lam thật sự không biết trợ lý phải làm gì, có phải người sắp xếp hết tất cả lịch trình, đối tác cho Giám Đốc không? Nếu đúng như vậy thì căng à nha!