Chương 6: Đối với một số người sự xuất hiện của em ở đây chính là sai lầm!

Chị Giản vẫn chưa hết tức giận lườm lườm đám người xung quanh, chị với Ngô Nhã Lam còn nghe thấy giọng ai đó bình phẩm, châm chọc từ phía sau bọn họ: "Để xem hai đứa nó vênh váo được bao lâu, thứ âm binh chướng khí ở đâu tự dưng lọt vô đây. Thật là bẩn mắt!"

"Nè nè!!!" Chị Giản lại bừng bừng lửa giận đứng phắt dậy quay người về phía sau, hướng đến chỗ đang phát ra tiếng nói khinh bỉ...

Chát!

Ngô Nhã Lam có thể hiền nhưng Tư Giản thì không, cô mặc họ nói, nhịn nhục đủ điều nhưng không có nghĩa chị cũng vậy. Việc chị làm nhanh như cách mà chị lên ý tưởng để phác họa vậy, thẳng thừng giáng cho ả ta một cái tát giòn tan giữa căn phòng đang ồn ào bàn tán.

Chưa kịp định thần chạy đến, bụng Ngô Nhã Lam sôi lên ùng ục, đầu hét lên hai chữ: "Thôi chết!"

Rầm!

Cánh cửa phòng Giám Đốc Tài Chính chợt bị một lực mạnh đá tung ra, Thiên Quân Lâm xuất hiện cùng mâu quang sa sầm, lia một lượt khắp phòng. Hắn dừng lại nơi Ngô Nhã Lam một chốc rất nhanh rồi chuyển hướng đến Tư Giản và ả nhân viên uất ức ôm má, mắt rưng rưng tỏ ra bản thân vô cùng vô tội bị hiếp đáp. Hôm nay trưởng phòng Tạ nghỉ phép nên cái phòng này trở nên vô phép vô thiên, mất hết trật tự không biết nể nang dù hắn đang có mặt ở đây.

"Hừ!" Thiên Quân Lâm hừ lạnh một tiếng, quắc mắt về phía hai người: "Khá khen cho những con người có học thức cao siêu nhưng hành xử chẳng khác nào đám vô học. Hai người... à không ba người vào phòng tôi để làm việc riêng một chút!"

Tay hắn chỉ Tư Giản, ả kia rồi cuối cùng là Ngô Nhã Lam. Ba người lầm lũi chầm chậm bước vào trong phòng Giám Đốc rồi đóng cửa lại thật nhẹ nhàng vì sợ hãi. Thiên Quân Lâm đã vào chỗ ngồi, tay khoanh trước ngực, nheo mắt nghiêm giọng hỏi: "Chuyện như thế nào?"

Ả kia tên Thư Kỳ, một trong những nhân viên phòng thiết kế lâu năm nhất. Ả cống hiến cho TKD gần mười năm trong đó có ba năm liền là nhân viên xuất sắc. Lấy đó làm lợi thế, Thư Kỳ vội vàng rơi lệ, khuôn mặt thanh tú trở nên đáng thương tội nghiệp vô cùng. Nhìn ả mỏng manh như con búp bê giấy sắp ngã đến nơi mà Thiên Quân Lâm không hề lay động, hắn hỏi lại lần nữa: "Chuyện như thế nào?"

Thư Kỳ rùng mình, vì vị Giám Đốc Tài Chính trước đây rất thiên vị ả, một giọt lệ ả sắp rơi thôi cũng đủ làm điêu đứng gã kia...

Trương Tư Giản cười khinh bỉ, chị lên tiếng thuật lại đầu đuôi câu chuyện diễn ra ngày hôm nay. Từ đầu đến cuối Thư Kỳ luôn tỏ ra hoang mang, bàng hoàng, lúng túng, bấn loạn tựa như người bị hãm hại, thân thể ả vô lực ngã xuống đất, nước mắt giàn giụa ướt đẫm cả khuôn mặt son phấn dày cộm. Ngô Nhã Lam thì luôn giữ một trạng thái khép nép, lâu lâu khóe môi cô hơi giật giật tỏ ý hài lòng hoặc để che giấu nụ cười khanh khách mất nết. Thiên Quân Lâm không cần nhìn kỹ cũng đủ hiểu Ngô Nhã Lam lúc này đang nghĩ gì...

Trong đầu Ngô Nhã Lam hiện tại chính là khung cảnh Thư Kỳ bị Thiên Quân Lâm tống cổ ra khỏi phòng, đá đít cùng đống đồ đạc của ả xuống cửa lớn công ty. Ngô Nhã Lam ngã vào lòng Thiên Quân Lâm tủi thân thút thít: "Em thật sự rất khổ sở, họ luôn tìm cách để mắng chửi em!"

Thiên Quân Lâm sẽ hôn nhẹ lên trán Ngô Nhã Lam, yêu thương nói: "Có anh ở đây rồi, anh sẽ không để ai được quyền ức hiếp em!"

Thế nhưng, Thiên Quân Lâm chỉ thở dài một hơi kêu Tư Giản ra ngoài, trước khi chị rời khỏi hắn buông lời cảnh cáo: "Lần này tôi bỏ qua cho chị nhưng chắc chắn không có lần sau. Việc gây mất trật tự đoàn kết trong công ty là không thể tha thứ được. Chị hiểu chứ?"

Tư Giản gật đầu, chị quay lưng đi nhẹ trao cho Ngô Nhã Lam ánh mắt lo lắng, rồi chị chỉ biết lắc đầu khuất sau cánh cửa đóng chặt, bỏ lại hai tiếng nhẹ như gió thoảng: "Xin lỗi!"

Thiên Quân Lâm nhịp tay trên bàn, đôi mắt ánh lên tia gian xảo, ranh mãnh khiến lòng Ngô Nhã Lam gào thét: "Không ổn!"

"Ngô Nhã Lam có vẻ không được lòng của mọi người ở phòng thiết kế?" Thiên Quân Lâm nhướng mày đăm chiêu về phía Thư Kỳ.

Ả nghe xong liền gật đầu, dù gì cũng phải một mình ả cái thấy chướng tai gai mắt.

"Nếu Ngô Nhã Lam làm liên lụy đến môi trường và năng suất chung của mọi người thì... tôi đành buộc Ngô Nhã Lam phải thôi việc!" Thiên Quân Lâm nhướng mày cao hơn tỏ vẻ phấn khích khó giấu được.

Hai từ "thôi việc" như một cú knock-out (hạ đo ván) Ngô Nhã Lam, cô tuyệt vọng thấy rõ, ánh mắt hiện lên tia máu đỏ đầy giận dữ. Cô đập tay lên bàn cái rầm khiến Thư Kỳ giật bắn, ả không ngừng cười trong lòng vì Ngô Nhã Lam dám chơi với lửa.

"Rốt cuộc anh muốn cái gì hả?" Ngô Nhã Lam như phát điên quát mắng vào mặt Thiên Quân Lâm.

Ngược lại vẻ mặt đầy sát khí của Ngô Nhã Lam, Thiên Quân Lâm bình thản nhún vai: "Tôi đã nói với em ngày hôm qua rồi. Em cần phải tiếp tục việc học của mình!"

"Haha! Được thôi, chút nữa tôi sẽ trình đơn nghỉ việc cho anh. Bây giờ thì anh thắng rồi đấy!" Cô vừa nói vừa nghiến răng ken két, cô giận đến tê tay buốt óc, trong đôi ngươi hiện lên sự thất vọng tràn trề. Chẳng lẽ Ngô Nhã Lam phải quỳ xuống chắp tay lạy Thiên Quân Lâm xin chiếu cố cho cô thêm cơ hội. Bất quá, Ngô Nhã Lam cảm thấy bị tổn thương sâu sắc. Hắn rời bỏ cô cả một thập kỷ, lúc trở về thì buộc cô nghỉ việc hết lần này đến lần khác không quan tâm gia cảnh cô hiện tại như thế nào. Dù gì... Ngô Nhã Lam cũng từng cùng Thiên Quân Lâm trải qua khoảng thời gian thanh xuân tươi đẹp. Cứ ngỡ hắn sẽ bênh vực cô, cho cô một lời công đạo. Vậy đấy, việc hắn làm thật khiến cho ả Thư Kỳ hả hê. Mắt cô đượm nỗi sầu ai thấu, chỉ biết tự trách bản thân thấp hèn, học thức không tới nơi, địa vị không cân xứng, nhan sắc bình bình đành nuốt nước mắt ngược vào tim.

Ngô Nhã Lam đi ra ngoài scan một tờ giấy mẫu "Đơn Xin Nghỉ Việc", bình thường phải trình trước một tháng, nhưng có chữ ký của Giám Đốc thì hiệu lực ngay tức thì. Chưa đến mười phút Ngô Nhã Lam đã đưa tờ giấy nghỉ việc cho Thiên Quân Lâm, lúc cô bước tới cánh cửa phòng Thiên Quân Lâm không quên nhắn lời cuối: "Tạm biệt, mong rằng chúng ta đừng bao giờ gặp lại nữa!"

Mới sáng đây thôi bọn họ còn ở trên giường hôn hít, tình cảm tưởng chừng đã khăng khít trở lại. Chỉ tiếc rằng... đau lòng quá đi mất!

Trương Tư Giản thấy Ngô Nhã Lam quyết tâm dọn đồ đạc mà bức xúc: "Tại sao em phải nghỉ chứ? Em có làm sai cái gì đâu?"

Ngô Nhã Lam cười buồn: "Đối với một số người sự xuất hiện của em ở đây chính là sai lầm! Cảm ơn chị, lúc nào rảnh chị em mình gặp nhé!"

Ngô Nhã Lam đau buồn nhưng cố gắng gồng người chịu đựng cho đến khi không còn ai quen biết nhìn thấy thì mới khóc, ngực phập phồng, đôi vai run rẩy vì lo sợ ngày mai sẽ sống như thế nào. Ngô Nhã Lam biến mất khỏi công ty, tên cô bị gạch bỏ trên hệ thống nhân viên TKD chẳng lẽ Thiên Quân Lâm phải là người vui mừng lắm. Chả hiểu sao tim hắn như bị ai đó bóp chặt khó thở, hắn đứng dậy đi đến cửa kính nhìn xuống dòng người hối hả đông đúc. Bóng dáng Ngô Nhã Lam nhanh như thoắt hòa vào dòng người kia, thoáng qua những kẻ xung quanh thì đôi vai cô gầy nhưng mạnh mẽ vô cùng. Bao năm qua Ngô Nhã Lam đã tự thân gánh vác rất nhiều thứ, một mình cô độc không cần Thiên Quân Lâm bên cạnh. Cô nhỏ bé đến mức vừa thấy ở đấy vậy mà giờ đây không rõ đã đi qua con đường nào...