Chương 5: Tâm cơ

Đợi Thiên Quân Lâm cười xong thì Ngô Nhã Lam cũng tỉnh ngộ phần nào, mặt cô đỏ hơn cả quả cà chua chín, cứ ngỡ hắn sẽ nhai nuốt luôn xương ai ngờ đâu...

"Hôm nay hơi mệt nên để hôm khác nhé!"

Cô cúi mặt thấp nhất có thể, mấy ngón chân cô đang bấu lại vì sự xấu hổ quắn quéo nãy giờ. Hắn thấy tội nên hôn nhẹ trán cô một cái, sau đó thay cô cởi giày. Xếp hai đôi giày lên kệ xong cô cũng nối bước cùng hắn đi vào bên trong, hắn bảo: "Em muốn uống gì không?"

Ngô Nhã Lam lí nhí: "Gì cũng được!"

"Hừ!" Thiên Quân Lâm đi đến tủ lạnh lấy ra một chai bia, Ngô Nhã Lam thấy thế lắc đầu nhưng khi Thiên Quân Lâm vừa bung cái nút quần tây ra cho dễ thở thì cô nhanh như thoắt giật chai bia nốc nguyên hơn hết chai.

Vừa uống xong thì Ngô Nhã Lam cũng hiểu tầm nguy hiểm, cô trước giờ rất ít uống bia, hầu như chỉ nhấm môi rồi thôi. Đầu cô bắt đầu xoay xoay, Thiên Quân Lâm trước mặt cũng nhấp nhô nghiêng qua nghiêng lại. Ngô Nhã Lam ợ lên một tiếng rồi ngã nhào về trước, may mà Thiên Quân Lâm nhanh tay đi tới đỡ lấy cô. Cả người Ngô Nhã Lam mềm nhũn mắt nhắm mắt mở nhưng miệng vẫn không ngừng chửi rủa: "Đồ đáng ghét! Sao anh đi lâu như vậy mới trở về có biết em vui lắm không?"

Thiên Quân Lâm nheo mắt ừ hử.

Ngô Nhã Lam nghe như không nghe tiếp lời: "Mới gặp lại không hỏi em ổn không mà đã sấn sổ bắt tôi nghỉ việc. Bộ anh tưởng xin việc dễ lắm à!?"

Cô nói như quát thẳng vào mặt hắn, Thiên Quân Lâm tặc lưỡi: "Không uống được cũng bày đặt uống hết chai?"

"Huhu..." Cô bắt đầu khóc không ngừng và rồi một tiếng "Ọe" vang lên khiến Thiên Quân Lâm cứng đờ...

"Chết tiệt!"

...

Sáng hôm sau, Ngô Nhã Lam vươn người tỉnh dậy đầu vẫn còn chút đau do hơi men đêm qua. Đang định đứng dậy chuồn đi thì người bên cạnh đã mệt mỏi nắm chặt cổ tay cô ghì lại. Ngô Nhã Lam nhìn Thiên Quân Lâm đang trừng mắt hết cỡ với cô mà cười xuề.

"Em muốn đi đâu!?"

"Đi... đi về..." Ngô Nhã Lam chợt nhớ ra một điều hết sức quan trọng: "Thôi chết! Cha mẹ!"

Thiên Quân Lâm liền lấy điện thoại cô giơ lên bấm nút gọi, hai hồi chuông sau giọng mẹ cô vang lên: "Tối qua sao rồi con?"

Ngô Nhã Lam chưa kịp trả lời Thiên Quân Lâm đã lên tiếng: "Cô ấy ngủ rất ngon thưa bác!"

Giọng mẹ cô vừa cười vừa đáp: "Vậy hả? Thế bác chúc hai đứa đi làm vui vẻ!"

"Con cảm ơn bác!" Nói xong cũng là lúc tiếng tút tút vang lên, Ngô Nhã Lam ngây ngốc nhìn Thiên Quân Lâm.

"Hừ! Tối qua em đã ói lên người tôi đấy bé con!" Thiên Quân Lâm trừng mắt.

Ngô Nhã Lam rụt đầu vào cái mền bông giống như con rùa chỉ ló hai con mắt tròn vo ra nhìn hắn, nói như mình vô tội lắm: "Tại anh đưa cho tôi chai bia ấy chứ bộ!"

"Còn đổ thừa?" Thiên Quân Lâm trừng mỗi lúc càng lớn hơn, Ngô Nhã Lam chui tọt vô trong mền luôn, song đôi mắt cô chợt chạm vào mấy cái múi nhấp nhô theo nhịp thở của Thiên Quân Lâm mà đỏ hết cả mặt.

"Sao không mặc áo vào!?"

Thiên Quân Lâm lạnh lùng nhích lại gần Ngô Nhã Lam khiến cái múi đó dần biến hóa to hơn trước cô: "Em nói gì tôi không nghe rõ!"

Cố tình! Hắn chính là cố tình mà!

Ngô Nhã Lam thở dốc thò đầu ra ngoài vừa hay hai cái mặt giữ một khoảng cách gần trong gang tấc. Không gian tĩnh lặng lạ thường, cả hai không nói lời nào, hơi thở cũng càng lúc càng nặng nề hơn. Trong vô thức hai cái đầu từ từ tiến lại gần nhau, môi chạm môi, triền miên không dứt.

Ting Ting Ting!!!

Đồng hồ vang lên không ngừng làm cả hai giật bắn người, đến giờ đi làm rồi!

Hai người nhanh chóng bước xuống giường rồi lật đật chỉnh chu lại quần áo, Ngô Nhã Lam lúng túng khi phát hiện ra cái váy mình bận đã hai ngày chưa thay, mùi chua cũng bốc lên rồi.

Thiên Quân Lâm nói nhưng không nhìn Ngô Nhã Lam: "Tắm đi tôi kêu người chuẩn bị đồ mới cho em."

"Ờ ờ..." Ngô Nhã Lam vội vã chạy vào nhà tắm, chút sau liên có tiếng nước chảy vọng ra.

Hắn thở dài thườn thượt, tay đặt lên môi nhớ lại nụ hôn nồng cháy ban nãy bất giác nhoẻn miệng cười.

Tắm xong quần áo đã để sẵn trên giường, còn Thiên Quân Lâm thì ngồi bắt chéo chân ở chiếc ghế cạnh cửa sổ, mắt hướng đến phía Ngô Nhã Lam đang quấn khăn bước ra. Hình như hắn có sở thích uống cà phê buổi sớm, vừa nhấm nháp ly cà phê đen nóng vừa thăm dò từ trên xuống dưới cơ thể cô. Ngô Nhã Lam không dám đáp lại ánh mắt đó nên cúi mặt nhìn chân nhanh chạy đến lấy đồ rồi quay trở về phòng tắm. Khóe môi Thiên Quân Lâm giật giật, cứ như cô đang sợ yêu râu xanh hay vậy.

Hôm nay, Thiên Quân Lâm đưa Ngô Nhã Lam đi làm. Ngày thứ hai đi làm của Giám Đốc lại đi cùng với nhân viên quèn phòng thiết kế. Mọi người dùng ánh mắt săm soi nhìn Ngô Nhã Lam còn Thiên Quân Lâm thì đi thẳng đến phòng của hắn. Có giọng nói vang lên khi Thiên Quân Lâm khuất bóng: "Nhìn vậy mà tâm cơ dữ hen, chắc đang muốn leo lên chức Giám Đốc Phu Nhân nhà Thiên Thị!"

Ngô Nhã Lam nghe riết quen rồi nên chỉ lẳng lặng ngồi xuống bàn. Nguyên một ngày Thiên Quân Lâm không rời khỏi phòng, còn bọn người kia cứ xói xỉa cô, không những vậy còn cố tình kiếm chuyện vẽ nhiều bản mẫu rồi bắt cô scan liệt cả tay. Scan xong bọn họ bảo hủy đi vì không ưng ý, chị Tư Giản bên cạnh bức xúc đến mức đập bàn đứng dậy quát: "Tôi mách Giám Đốc các người phí phạm tài sản của công ty nhé!?"

Thấy chị Giản ức chế mà bênh mình, Ngô Nhã Lam vội nắm tay chị lắc lắc bảo: "Em không sao đâu!"

Cô sợ liên lụy đến chị, mọi người sẽ ghét chị mất. Tư Giản ngồi xuống bực bội mắng Ngô Nhã Lam: "Sao em hiền quá vậy? Để mấy cái người ăn ghen tức ở đó bắt nạt hoài!"

"Haha... không sao đâu ạ!" Ngô Nhã Lam xua tay trấn an chị nhưng thật chất cô rất buồn, đến bao giờ mọi người mới hết thành kiến với cô đây?