Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra trong phòng nhưng mà tình hình có vẻ căng thẳng vô cùng, đó là những gì người ngoài thấy còn Ngô Nhã Lam thì không. Thiên Quân Lâm lúc này đang nhếch mép còn kê sát đôi môi sau vành tai Kim Quân Minh, trong mắt Ngô Nhã Lam chính là một bầu trời gian tình ám muội.
Chị Tư Giản dí dỏm trêu chọc: "Phấn hồng hôm nay trong tự nhiên đấy!"
Ngô Nhã Lam vội tìm cái gương tay đưa lên xem, đúng là má cô đỏ hết cả rồi. Dáng vẻ lúng túng của Ngô Nhã Lam khiến Tư Giản phì cười, huýt chỏ hỏi: "Giám Đốc làm gì mà em ngượng chín cả mặt thế?"
Cô xua tay: "Không có gì đâu ạ! Tụi em là bạn cũ thôi!"
Chị bĩu môi nhưng vẫn gật gù: "Xí! Tôi hiểu, bạn bè cũ nên mới đỏ mặt vậy đó!"
Chị rõ ràng đang chọc Ngô Nhã Lam, cô cũng không thèm đôi co hướng mắt về phía cửa phòng Thiên Quân Lâm. Phòng không cách âm, nhưng lạ kỳ là hiện tại không thể nghe cuộc đối thoại của họ. Không lẽ hai người đang trao đổi tư tình bằng ánh mắt?
Chốc sau Kim Quân Minh cũng rời đi, trước khi khuất bóng Kim Quân Minh có nhìn sang Ngô Nhã Lam sau đó cười hiền hòa với cô. Ngô Nhã Lam ho khan, tự hỏi: "Sao anh ta lại nhìn mình như vậy?"
Thiên Quân Lâm cũng lú cái mặt yêu nghiệt hắn ra nhìn Ngô Nhã Lam sau đó thờ ơ đóng cửa phòng.
...
Tối đó, Thiên Quân Lâm chiêu đãi cả phòng một buổi ăn nhẹ, không khí ăn uống cực kỳ căng thẳng bởi vì hắn không ngừng đưa mắt lườm Ngô Nhã Lam rồi lườm hết cả phòng, thiếu việc nhe răng đe dọa nữa thôi là đủ bộ.
Có cái bánh với ly nước mà ăn uống cỡ nào cũng không trôi nổi cho nên chưa đến ba mươi phút mọi người đã xin phép về gần hết. Ngô Nhã Lam cũng định xinh nhưng Thiên Quân Lâm đã lên tiếng trước: "Cô ở lại đây với tôi!"
Do trong phòng nhiều người vốn đã không ưa Ngô Nhã Lam nên nhìn thấy dáng vẻ cầu cứu của cô ai cũng hất cằm, lòng thầm bảo: "Đáng đời!"
Chị Tư Giản với trưởng phòng Tạ thuộc top về đầu tiên nên Ngô Nhã Lam không còn cái phao nào để với nữa đành ngậm ngùi ở lại. Thiên Quân Lâm tính tiền xong kêu Ngô Nhã Lam lên xe một mạch chạy thẳng về căn hộ của hắn.
Không hiểu sao miệng Ngô Nhã Lam lại hỏi không suy nghĩ: "Anh không ở biệt thự Thiên Thị sao?"
Thiên Quân Lâm tay vẫn giữ vô lăng rẽ hướng, lãnh đạm đáp: "Không."
Ngô Nhã Lam không kinh ngạc lắm khi hắn đưa cô đến chung cư cao cấp nhất thành phố A, không những cao cấp còn cao nhất nước nằm tọa lạc gần trung tâm luôn. Căn hộ của hắn nằm ở tầng 54 cao chót vót, đi thang máy mà tai Ngô Nhã Lam lùng bùng, ù ù toàn tiếng gió và e e. Dáng vẻ xiểng niểng của cô làm hắn cười khanh khách thích thú. Cô cũng vờ cười ha hả dù không hiểu hắn đang cười cái quái gì.
Mở cửa nhà cho Ngô Nhã Lam bước vào, nhưng cô vẫn chần chừ không chịu đi. Cô sợ hắn sẽ ăn thịt cô mất!
Thiên Quân Lâm mất kiên nhẫn nắm cổ tay cô kéo thẳng vào nhà đóng sầm cửa lại. Song Ngô Nhã Lam vẫn chết đứng như Từ Hải, hai chân run lẩy bẩy, tay vô lực cố chống tường tìm đường chạy vì câu nói buông ra từ hắn: "Xem tôi trừng phạt em như thế nào!"
Tên điên này! Ngô Nhã Lam xác định bản thân chết chắc khi cánh cửa mở cỡ nào cũng không được. Thiên Quân Lâm quay sang cười khinh bỉ: "Cánh cửa này rất biết nghe lời chủ nhân còn em thì không!"
Ôi trời đất ơi! Bá đạo quá! Nhưng mà cô thích...
Dường như nói đúng điều Ngô Nhã Lam khoái nên cô cười tít cả mắt, thấy thế Thiên Quân Lâm cũng chiều theo cô cởi phăng chiếc áo sơ mi đen đang bận trên người ra để lộ phần trắng trắng cưng cứng mềm mềm. Ngô Nhã Lam nhìn đến mức mất hết liêm sỉ liếm láp môi, mắt sáng lấp lánh như thấy đồ ăn ngon.
"Tôi đi lâu như vậy đã có ai giúp em giải tỏa nỗi buồn chưa?"
Ngô Nhã Lam lắc lắc cái đầu nhỏ: "Chưa... chưa..."
Nếu có Tư Giản ở đây chắc chắn chị sẽ kêu Ngô Nhã Lam: "Chú ý cái nết, nhặt liêm sỉ lên em ơi rớt hết rồi!"
Nhưng mà... Ngô Nhã Lam không nghĩ giờ phút này giữ liêm sỉ có ích gì cho cô đâu.
Ý cười trong mắt Thiên Quân Lâm càng cao nhưng mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc: "Em thích gì nhất?"
"Anh!" Ngô Nhã Lam trả lời không cần suy nghĩ.
"Em muốn gì nhất lúc này"
"Anh!"
"Anh đưa em về nhé!"
"Không không!"
"Thế em có thôi việc không?"
"Thôi..." Ngô Nhã Lam vội tỉnh: "Ơ... không!"
Thiên Quân Lâm cười cười: "Thế em không muốn anh nữa ư?"
"Muốn... nhưng mà..."
Thiên Quân Lâm dùng dáng vẻ nguy hiểm ép cô sát vào tường: "Bé con, em đâu thể tham lam đến thế muốn cả hai được!"
Ngô Nhã Lam trốn tránh nhìn quanh nhưng mà mấy cái xơ múi bên dưới cứ nhúc nhích làm cô không đặng lòng bỏ qua, nhưng cũng không nỡ thôi việc. Thiên Quân Lâm cúi sát bên tai Ngô Nhã Lam hơi ấm từ hơi thở của hắn cứ vờn quanh dái tai Ngô Nhã Lam, đèn vẫn chưa bật tạo thêm phần tò mò kích thích, môi hắn hơi chạm vào cổ cô nó tựa như dòng điện chạy khắp cơ thể, các tế bào mạch máu cô cũng vì thế mà sôi lên sùng sục. Cô khàn giọng nỉ non: "Thế ăn một chút thôi... không nghỉ việc..."
Trên đời này cũng có thể ăn một chút ư? Thiên Quân Lâm không biết nên cười hay nên đánh một phát thật mạnh vào đầu cho cô bất tỉnh, sau đó giúp cô lăn dấu tay đỏ lên đơn xin nghỉ việc đây.
Nhìn thấy Ngô Nhã Lam cứ nuốt nước bọt liên tục mà Thiên Quân Lâm không nén nổi cơn cười, hắn cười đến soái cả quai hàm, nước mắt nước mũi giàn giụa. Mê trai đầu thai không hết, tiếc là Ngô Nhã Lam bao năm qua có mơ cũng chỉ mơ thấy cảnh được ăn sạch Thiên Quân Lâm... một lần nữa...