"Này, Ngô Nhã Lam!" Tiếng Thiên Quân Lâm hét thẳng bên tai Ngô Nhã Lam, cô đang trong lúc cười cười đờ đẫn một mình thi bị hắn quát lớn. Ngô Nhã Lam chợt tỉnh lần nữa, cô nhìn xung quanh rồi mới ngó đến vẻ mặt Thiên Quân Lâm. Thiên Quân Lâm cau mày đứng cạnh cô trên trán đầy đường hắc tuyến, ban nãy cô bước vào đối diện hắn rồi sau đó cứ như trời chồng, hắn nói gì cũng không nghe không đáp. Hắn còn tưởng mặt mình hôm nay dính lọ hay sáng rửa mặt chưa sạch kem nữa chứ. Nào ngờ...
"Hả?" Ngô Nhã Lam lúng túng nhìn quanh, nãy giờ cô tưởng tượng hơi nhiều cho nên mặt đã đỏ hết cả rồi. Bất giác cô lùi về khi hắn tiến lên một bước.
"Tôi bảo em hãy nghỉ việc đi, em có nghe không?" Thiên Quân Lâm cúi đầu thật sát khuôn mặt Ngô Nhã Lam.
"Tất nhiên là không rồi!" Tại sao lại bắt cô nghỉ việc cơ chứ, nơi này ngon đến như vậy, khó xin đến vậy ngu gì nghỉ.
Thiên Quân Lâm nheo mắt: "Em không nghỉ thì tôi buộc cho em thôi việc đấy!"
"Này, sao anh không nói chuyện đạo lý gì vậy? Anh đâu có quyền xuất hiện rồi tự dưng bắt tôi nghỉ việc!" Hất chiếc cằm nhỏ cùng khuôn mặt tức tối về hướng Thiên Quân Lâm, lần này cô không sợ hắn nữa đâu.
"Ồ!" Hắn cười cười châm chọc: "Thật ra thì tôi có quyền đấy!"
Nói rồi hắn nắm lấy tay cô kéo lại gần hơn: "Tại sao không học tiếp? Tại sao học hết cấp ba rồi nghỉ? Hử? Em đùa với tôi đấy à!?"
Ơ, cái tên này hay nhỉ? Ngô Nhã Lam cảm thấy bị khinh thường sâu sắc, học hết cấp ba nghỉ thì sao? Cô cũng có muốn đâu, hoàn cảnh đẩy đưa đưa đẩy khiến kinh tế không có thì đi học bằng gì? Lấy gì đóng? Lấy giấy viết số rồi đóng tiền học à? Mỗi ngày trôi qua cô cùng cha mẹ chật vật mới kiếm được từng đồng ăn uống, sinh hoạt lo cho em trai đi học. Bộ cô muốn chắc? Cha mẹ cô đều là thợ hồ, cách đây tám năm đúng ngay ngày cô bước vào phòng thi kỳ thi quốc gia thì tai họa réo rắt gọi tên gia đình cô. Cha mẹ cô bị giàn giáo đè khiến người gãy chân người gãy tay. Thế là thi xong cô phải bươn trải từng ngày kiếm tiền, cha mẹ cũng không thể quay lại làm việc chân tay nặng nhọc nữa do có tỳ và vết thương khá nặng. Năm đó em cô mới hai tuổi, giờ thì nó lên mười phần nào cũng phụ giúp được chút việc nhà việc vặt đỡ cho cô rất nhiều.
Cô đẩy Thiên Quân Lâm ra, chống nạnh láo xược đáp hắn: "Hừ! Anh thì ngon rồi, gia đình tốt chỉ cần búng tay một cái liền đi du học đến tận mười năm sau mới trở về. Lúc đi ngoài hai chữ "chờ anh" rồi biến mất biệt kể cả liên hệ mạng xã hội cũng không thèm đoái hoài tới. Mười năm sau quay lại cũng hay rồi, đứng ở đây làm Giám Đốc liền muốn nói gì nói, muốn làm gì làm à!?"
Chát!
Bỗng dưng cô đưa tay tán lên mặt chính mình, ôi trời đau rát, cô lảm nhảm: "May quá không phải ảo giác!"
Thiên Quân Lâm biết rõ người con gái trước mặt hay có thói quen tưởng tượng đủ điều nhưng không ngờ cô dám ra tay tát chính mình. Có vẻ bệnh tình trở nặng hơn rồi! Hắn hừ lạnh một tiếng rõ to, lườm cô bằng ánh mắt chết chóc. Cánh cửa này không cách âm, may mà Ngô Nhã Lam trước khi vào đã khóa chốt cho nên...
Đến đó hắn liền lao vào cô như hổ vồ mồi...
Ngô Nhã Lam mở to trừng trừng mắt, cô có suy nghĩ đến cảnh này... nhưng... thật ra cô không có lá gan lớn đến như vậy đâu. Tay nâng lên đề phòng nhưng đều bị hắn khống chế ghì chặt sau lưng.
Môi hắn chạm môi cô ướt át mãnh liệt, phải mất một lúc hắn mới buông đôi môi sưng tấy của cô ra: "Để tôi xem em lớn miệng đến đâu!"
"Hả?" Một từ hả vang lên nơi cổ họng, bờ môi sưng sưng đỏ đỏ còn ran rát chưa kịp hồi phục đã bị Thiên Quân Lâm cuồng dại cắn vài phát nữa, hắn đẩy một số đồ trên góc bàn ra rồi bế cô ngồi lên đấy. Tay hắn tốc váy đầm cô lên, hướng về phía cúc áo ngực cởi ra. Một biết "bặt" vang lên khiến áo ngực nới lỏng, mắt Ngô Nhã Lam vẫn mở to hết mức. E hèm, dù cô có mong muốn "ăn" hắn đến mức nào cũng không phải bị cưỡng bức một cách hú hồn hú vía thế này.
Cô vội vội vàng vàng đẩy hắn ra hết sức có thể, hắn dừng lại chăm chăm chiêm ngưỡng bộ dáng méo mó của cô, tay vẫn còn đặt bên trong lớp vải sờ soạng bờ lưng mịn, khóe môi không ngừng nâng lên mang theo ý cười nồng đậm, chất giọng vừa trầm khàn vừa pha chút ý châm chọc: "Không phải em mong đợi điều này lắm sao?"
Từng ngón tay của hắn chạm vào da thịt cô rồi chúng cứ lướt lên lướt xuống theo dọc sống lưng, ôi trời ơi! Mới gặp lại đã vồ dập thế này rồi sao? Trong trí nhớ của cô, Thiên Quân Lâm lúc nào cũng rụt rè nhút nhát, lần đầu hẹn hò cô toàn phải chủ động vậy mà...
Mắt cô cứ mở to dao dác nhìn quanh rồi lại nhìn hắn, xem có thế lực thần bí nào trong phòng này "dựa" hắn, bắt và sai bảo hắn phải thực hiện việc này. Giống như nghi lễ hiến tế!? Oái, cô không nói nên lời khi những con chữ trần dục hôm qua cô mới đọc trong cuốn tiểu thuyết mới. Ở đó, nó miêu tả và nhắc đến việc ác ma muốn đạt được đỉnh giới cao nhất của tà thuật thì phải cưỡng bức cô gái trong sáng, thanh thuần sau đó uống máu của nàng.
Tư thế bấy giờ là hai tay cô đặt ở ngực hắn đẩy ra xa, còn tay hắn vẫn đặt sau lưng, hai chân cô bạnh ra buông thõng tạo thành một khoảng vừa đủ để hắn có thể chui vào giữa, nơi đó của hắn nóng rực ngang nhiên tiếp xúc bụng cô cách mấy mảnh vải. Dù có vải ngăn cản bớt nhưng cô vẫn cảm nhận rất rõ cái cách nó cương cứng lên, máu nóng cô chảy khắp cơ thể, từng hồi từng hồi nhịp đập vang lên như trống trường năm ấy.
Cốc Cốc!!!
Tiếng gõ cửa vang lên đi theo sau đó là chất giọng hơi cao của Trưởng phòng Tạ: "Giám Đốc!"
Thiên Quân Lâm vẫn không giấu nỗi nụ cười thỏa mãn trên môi hắn vì mới hù được Ngô Nhã Lam một phen hồn vía bay loạn xạ chưa kịp trở về. Hắn đáp: "Có chuyện gì?"
Trưởng phòng Tạ đáp: "Tổng Giám Đốc, muốn gặp Giám Đốc!"
"Ừ!" Thiên Quân Lâm liếc mắt về phía Ngô Nhã Lam, nụ cười cũng tắt hẳn: "Đợi tôi 5 phút!"
Tổng Giám Đốc chính là anh trai của Thiên Quân Lâm - Kim Quân Minh. Thiên Quân Lâm theo họ cha còn Kim Quân Minh lại mang họ mẹ, hai người có mối quan hệ cùng cha khác mẹ. Trong khi mẹ Kim Quân Minh là thiên kim đại tiểu thư của dòng tộc Kim Thị chẳng thua Thiên Thị bao nhiêu, thì mẹ của Thiên Quân Lâm chỉ là một người hầu không biết thân biết phận muốn leo lên ghế Thiên phu nhân nào ngờ bị bức đến bỏ mạng.
Hắn chủ động mang lại cúc áo cho Ngô Nhã Lam, quần áo cô lúc này xộc xệch đến thảm thương. Thấy thế Thiên Quân Lâm cũng tự mình chỉnh chu lại váy áo, tóc tai cho cô rồi bảo: "May cho em đấy, tối nay chúng ta vẫn còn nhiều thời gian không cần phải hối hả như thế đâu!"
Ai hối? Là ai chứ? Ngô Nhã Lam vẫn bị hắn dọa đến mất mật, hắn bảo đi ra ngoài cô cũng không dám nén lại quá lâu. Ôi trời ơi! Tên này rốt cuộc có phải Thiên Quân Lâm - mối tình đầu e thẹn của cô không đây!?