Chương 2: Hương vị ngọt ngào

Cốc Cốc!!!

Ngô Nhã Lam rất biết phép lịch sự trước khi muốn vào phòng của ai đó, cô gõ cửa, ánh mắt chứa đầy sự lo lắng. Sau bao năm gặp lại, nút thắt lớn nhất cũng là sự thèm khát mãnh liệt nhất trong lòng Ngô Nhã Lam lúc này chính là... Thiên Quân Lâm có muốn... muốn hôn cô không nhỉ?

Nụ hôn ướt át ngày nào chợt vụt qua đầu khiến đôi gò má cô phơn phớt hồng.

"Vào đi!" Tiếng Thiên Quân Lâm vọng ra từ sau cánh cửa phòng.

Đưa tay, Ngô Nhã Lam mở cửa bước vào rồi nhẹ nhàng đóng chặt cánh cửa lại, không những thế cô còn thuận tay khóa trong tránh kẻ dư thừa làm phiền.

Hành động đó của Ngô Nhã Lam không ngờ lại bị Thiên Quân Lâm thâu tóm, hắn nheo mắt nhìn cô muốn làm gì? Đợi đến khi Ngô Nhã Lam cúi gằm mặt đứng trước bàn làm việc mới tinh của Thiên Quân Lâm, hắn lên tiếng: "Ngồi xuống đi!"

Hắn chỉ cái ghế xoay chuẩn bị sẵn trước đối diện bàn, cô ngoan ngoãn vâng lời ngồi xuống, mặt vẫn còn cúi gằm, răng trên cắn môi dưới, hai tay cứ nắm chặt lấy nhau thể hiện việc không tự tin, bồn chồn.

Thiên Quân Lâm nhếch môi: "Biết tôi kêu em đến đây làm gì không?"

Ngô Nhã Lam lắc đầu: "Không ạ!"

"Hừ!" Thiên Quân Lâm đăm chiêu, ngã lưng tựa ghế, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bụng: "Tôi trước giờ không thích nói nhiều và tôi biết em sẽ hiểu bé con à! Tôi không thích ai nợ tôi lại không chịu trả đâu!"

Cô hơi nghiêng đầu, mắt cũng hơi hướng đăm chiêu: "Tôi nợ anh cái gì cơ?"

Khóe môi Thiên Quân Lâm nâng cao hơn: "Trách nhiệm của một người phụ nữ!"

"Hử?" Ngô Nhã Lam ngớ người, lúc này cô mới ngẩng cao đầu giương đôi mắt tròn xoe nhìn hắn khó hiểu: "Trách nhiệm... trách nhiệm về điều gì?"

"Hừ!" Thiên Quân Lâm thở hắt một hơi, nụ cười giễu chợt tắt, hắn nhướng người về phía cô, mười ngón tay vẫn đan vào nhau đặt dưới cằm, khuỷu tay chống lên bàn làm điểm tựa cho cái đầu chứa bản mặt yêu nghiệt đang đá xoáy vào tâm trí Ngô Nhã Lam: "Bé con, em đang giả khờ với tôi đấy à?"

Cô cật lực lắc đầu tỏ vẻ thật sự không hiểu.

Một nỗi buồn sâu sắc len lỏi chui vào trái tim Thiên Quân Lâm, hắn đứng phắt dậy, vòng qua cái bàn chữ nhật đen bóng loáng đi đến cạnh cô. Rồi hắn không nói lời nào bóp chặt bắp tay Ngô Nhã Lam kéo đứng dậy. Cô nhói đau khẽ cau mày theo sự điều khiển của hắn đứng dậy.

Thiên Quân Lâm cao hơn cô hai cái đầu cho nên hắn muốn tạo sự nguy hiểm phải khom cái lưng dài, cúi đầu khiến bản mặt hắn bỗng chốc biến hóa thật to trước mặt Ngô Nhã Lam. Mắt cả hai người đối diện ngang bằng nhau. Ngô Nhã Lam khó khăn nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc khiến cô vô cùng chật vật, khốn đốn. Ánh mắt Ngô Nhã Lam đảo quanh như tránh né không những thế còn muốn quay chỗ khác. Thấy thế Thiên Quân Lâm đưa tay còn lại bóp hai má Ngô Nhã Lam, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay to lớn của hắn.

"Anh trở về rồi! Bé con, em rốt cuộc là không ngoan?" Cô thật sự không ngoan...

Cô chưng hửng trước người đàn ông trước mặt không thể nói nên lời.

Hắn lại nói: "Anh cho em một cơ hội nữa, trở về với anh hoặc anh buộc phải hủy hoại tất cả? Em nên đưa ra một quyết định thông minh bé con à!"

Cô thừa nhận bản thân vẫn còn yêu hắn rất nhiều, nhưng cô không thể quay lại, vì hắn đã thay đổi rồi không còn là hắn của ngày xưa nữa. Hay cô đi báo công an? Hay tự tử để giải thoát tất cả?

Hắn nhìn cô bằng đôi mắt ranh mãnh, xảo quyệt: "Em nghĩ công an sẽ tin một người mắc chứng hoang tưởng? Hay em chết rồi thì tôi sẽ chẳng thể làm gì được gia đình em? Tôi nói cho em biết, mười năm trước em là của tôi, một trăm năm sau em cũng là của tôi. Đừng hòng giở trò trước mặt tôi. Bé con, tôi là một người rất xem trọng lời hứa... cho nên những gì em từng hứa với tôi. Tốt nhất đừng rút lời!"

Quào! Ngô Nhã Lam không ngờ bản thân khi không lại trở thành nữ chính trong các bộ truyện tiểu thuyết. Trái tim bỗng nhảy lên một nhịp rồi đập loạn xạ không theo ý muốn của cô nữa. Tứ chi rã rời, cô dường như tan chảy vào sự chiếm hữu, cường bá này mất rồi. Tổng tài tương lai, hoàng tử cưỡi trên lưng bạch mã muốn mang lọ lem về cung điện nguy nga lộng lẫy, biến nàng trở thành cô công chúa xinh đẹp nhất thế gian!

Nếu vậy thì Ngô Nhã Lam cô không ngại nhận lấy đâu, cô không phải nữ nhân thảo mai miệng thì nói "không" mà lòng thì không ngừng nghĩ ngợi vị trí bên cạnh hắn. Cho nên... Ngô Nhã Lam vươn tay đặt sau gáy Thiên Quân Lâm, không nhanh không chậm nhắm mắt nghiêng đầu, tay dùng lực kéo đầu hắn tiến lại gần. Môi chạm môi, hơi thở hòa quyện vào nhau, hương vị bạc hà nơi đầu lưỡi như chất kích thích góp thêm phần "ngon miệng". Thiên Quân Lâm ban đầu còn bất ngờ, nhưng rất nhanh đã theo được nhịp điệu của cô, hắn nhắm mắt, đê mê trong nụ hôn triền miên của Ngô Nhã Lam...

Nhưng...

"Sao còn chưa vào?" Tiếng nói sau cánh cửa lạnh lùng hững hờ kéo Ngô Nhã Lam thoát khỏi cơ mơ tưởng mém chút nữa là nuốt luôn kẹo cao su đang nhai.

Ngô Nhã Lam giật thóp, một cục quê tổ tướng đè trên đầu cô, trán còn viết lên chữ "Quê" bự chà bá. Cô liếm láp môi, nuốt nước bọt, chùi nước dãi bên khóe môi sắp tràn bờ đê, mắt đảo quanh xem có ai nhìn thấy dáng vẻ cô nãy giờ không, nếu có chắc cô độn thổ mất. May quá không ai chú ý cả! Cô nhổ kẹo ra miếng giấy bạc gói ban nãy, có thùng rác gần đó sẵn tiện ném vào luôn. Ngô Nhã Lam ưỡn ngực hít một lượng không khí cực đại, dồn hết dũng khí vào lòng để vặn nắm cửa. Cô vén tóc mai hai bên ra sau vành tai để lộ chiếc cổ thon dài trắng nõn cùng xương quai xanh nhô lên đầy quyến rũ mời gọi. Sau bao năm gặp lại cô phải cho Thiên Quân Lâm thấy bộ dáng vừa phong tình vừa kín đáo, muốn chạm không được mà không chạm cũng không được. Để hắn biết năm đó hắn đã đánh mất đi người con gái quý báu biết nhiêu người thèm khát.

Cuối cùng Ngô Nhã Lam cũng đóng chặt cửa khóa chốt rồi bước đến trước mặt hắn, nhưng thực tế hắn không hề mời cô ngồi xuống vì chẳng có cái ghế nào được bố trí sẵn. Trước mặt Ngô Nhã Lam là cái bàn chữ nhật đen bóng loáng, đặt trên nó là laptop đen, rất nhiều tài liệu hợp đồng cùng bảng tên chức hiệu của Thiên Quân Lâm. Hắn nhìn cô, đôi mắt ấy đang trao cho cô cái nhìn sắc hơn cả lưỡi dao thẳng thừng đi vào vấn đề: "Tôi biết em đã nghĩ gì, viễn cảnh đó thực chất sẽ diễn ra nhưng tôi không muốn tốn thêm thời gian vì chúng ta hiểu nhau quá rõ rồi. Bé con, tôi cho em mười giây để trả lời đấy!"

Nói rồi hắn đưa mười ngón tay lên đếm trước sự ngỡ ngàng chưa kịp chuẩn bị của Ngô Nhã Lam: "10... 9... 8... 7... 6... 5..."

"Em đồng ý!" Ngô Nhã Lam nhắm tịt mắt, hét lớn cắt ngang những tiếng đếm còn lại của hắn.

Thiên Quân Lâm bật cười đầy sảng khoái: "Bé con, ngoan lắm!"

Hắn đứng dậy đi đến trước mặt Ngô Nhã Lam, tay trái nâng cằm, tay phải đặt sau ót cô kéo lại gần. Sau đó,... hương vị ngọt ngào như vừa mới nếm ngày hôm qua vậy mà đã cách biệt mười năm rồi...

Đối với sự chiếm hữu độc tài này... trong lòng Ngô Nhã Lam bỗng cảm thấy vui sướng đến mức rên rỉ ăn mừng, cô nghe thấy tiếng nói trong đầu vang lên văng vẳng: "Có nên ăn thêm không nhỉ?"