Chương 1: Không thể ngờ...

~ Sơ bộ đoạn mở đầu, đốt cháy giai đoạn ~

Tại thành phố A, nơi mọi ước mơ đều được chắp cánh, biến giấc mộng trở thành hiện thực. Có ai lại không thích đến thành phố A cơ chứ? Bởi vì ở đấy có công ty đá quý lớn nhất nước X - công ty "Thiên Kim Diamond" do ông trùm Thiên Tống gầy dựng.

Ngô Nhã Lam không phải là ngoại lệ, cô lớn lên tại thành phố A này nhưng những thứ phồn hoa của nó cô vẫn còn ngây ngô chưa biết đến. Sau một thời gian đi tìm việc làm với bằng cấp ba với nhiều công việc lớn nhỏ khác nhau. Năm hai mươi sáu tuổi, cuối cùng Ngô Nhã Lam cũng nhận được lá thư trúng tuyển vào vị trí thực tập phòng thiết kế trang sức Thiên Kim Diamond (Gọi tắt TKD). Lúc nhận được thư Ngô Nhã Lam vẫn ngờ ngợ không tin vào mắt mình, vì trước giờ TKD không nhận nhân viên có bằng cấp thấp hơn Cao học. Vậy mà một người chỉ mới học hết cấp ba như cô lại có thể trúng tuyển?

Cô cầm lá thư đi khoe hết người nhà đến hàng xóm và lấy đó làm niềm tự hào. Vì khối người đậu Đại học, Cao học trong xóm chưa chắc được trúng tuyển vị trí thực tập huống hồ chi...

Ngày đầu tiên đi làm, Ngô Nhã Lam gặp khá nhiều rắc rối khi phát hiện phòng thiết kế này thực chất là một chiến trường ngầm. Trưởng phòng Tạ Thế Bửu sau khi giới thiệu Ngô Nhã Lam cho mọi người trong phòng, anh ta rời đi thì bắt đầu có tiếng châm chọc vang lên: "Dạo này công ty xuống cấp quá nhỉ?"

Nhưng cô không để bụng đâu, Ngô Nhã Lam biết bản thân không bằng ai, có cái bằng cấp ba thôi làm sao sánh bằng những người tài giỏi ở đây được chứ! Mang tiếng nhân viên thực tập phòng thiết kế thế nhưng công việc của cô lại là...

...

Cứ như thế Ngô Nhã Lam đã làm thực tập viên ở đây hết một tháng, một tháng dài ròng rã bưng nước, mua cơm, scan hồ sơ, quét rác bị hạ nhục, sỉ vả thậm tệ. Rồi Ngô Nhã Lam cũng chờ được cái ngày được xếp vào hàng ngũ nhân viên, có bàn làm việc riêng tuy chỉ là scan hồ sơ và làm việc vặt cho mọi người cũng thấy mãn nguyện.

Hôm nay, cậu chủ nhỏ của công ty TKD từ nước ngoài trở về để đảm nhiệm vị trí Giám Đốc Tài Chính cho nên cả phòng ai cũng đều ăn mặc thật đẹp. Nam thì áo sơ mi trắng muốt phẳng phiu, nữ thì áo mỏng, váy ngắn cùng cả tá nước hoa, phấn son trên người. Riêng Ngô Nhã Lam vẫn chiếc váy xanh ngọc nhẹ nhàng tôn lên vóc dáng nhỏ nhắn của cô, đơn điệu, mộc mạc nhưng không kém phần thu hút.

Lúc Trưởng Phòng nhắc đến tên Thiên Quân Lâm, Ngô Nhã Lam có chút phấn khích vì tên của vị Giám Đốc trẻ thật giống với mối tình đầu năm xưa của mình, cách đây cũng vỏn vẹn mười năm rồi chứ chả đùa. Cô còn tưởng tượng rằng Giám Đốc trẻ chính là chàng trai ấy rồi phì cười tủm tỉm một mình.

"Sao em cười vui thế?" Trương Tư Giản người chị duy nhất thân thiết với Ngô Nhã Lam lên tiếng, chị ấy ngồi cạnh bàn Ngô Nhã Lam và rất tốt bụng. Mặc cho những người khác không ưa Ngô Nhã Lam ra mặt nhưng chị vẫn vui vẻ giúp đỡ cô nhất là những lúc hồ sơ ngập mặt mà vẫn phải đi mua cơm, pha cà phê cho mọi người giờ nghỉ trưa.

Ngô Nhã Lam nhẹ lắc đầu: "Không có gì ạ! Em chỉ đang suy nghĩ vẩn vơ đến những thứ nhảm nhí thôi!"

Chị cười rồi đưa cho Ngô Nhã Lam một tép kẹo cao su: "Không biết vị Giám Đốc sắp tới đã có gia đình chưa nhỉ? Em cũng đang rỗi hay là thử tìm cơ hội... ứ ứ xem!!!"

Lời này làm cho Ngô Nhã Lam ngượng chín cả mặt: "Thôi chị đừng chọc em nữa! Em có người trong lòng rồi."

Tư Giản bĩu môi: "Em cũng không còn trẻ nữa, hai mươi sáu tuổi rồi đấy, sớm tìm được người đàn ông lý tưởng rồi lập gia đình đi đừng để như chị... nay ba mươi mốt cái xuân xanh hơn rồi vẫn chưa tìm được một bờ vai vững chắc vì kén chọn."

"Dạ, em biết rồi, khổ lắm đó!"

Ngô Nhã Lam khổ sở thưa rồi cả hai cùng cười rộ lên, mọi người trong phòng liền đổ ánh nhìn về phía hai người đầy sát khí.

Giờ nghỉ trưa qua, giờ khắc vị Giám Đốc trẻ ấy cũng xuất hiện... chỉ có điều Ngô Nhã Lam không thể nào ngờ tới... có một ngày... bản thân lại phải đối diện với điều mà cô vẫn luôn hằng mơ mỗi đêm. Chỉ khác ở điểm giấc mơ màu hường tràn ngập hạnh phúc, nắng sớm vương trên vai, gió lùa khẽ tóc, một sự trùng phùng đầy lãng mạn thơ ca. Còn hiện tại thì...

Thiên Quân Lâm bước vào cửa, ánh mắt lia qua hết một dàn nhân viên đứng ngay ngắn xếp hàng cúi thấp đầu chào hắn. Đến khi ánh mắt sắc lẻm dừng lại ở người con gái bé nhỏ nhất lọt thỏm trong hàng ngũ, bỗng nụ cười trên môi hắn khiến cho tất cả mọi người không riêng Ngô Nhã Lam lạnh hết cả sống lưng. Thiên Quân Lâm lên tiếng: "Chào mọi người! Tôi là Thiên Quân Lâm, tạm thời sẽ giữ chức Giám Đốc Tài Chính ngắn hạn tại Thiên Kim Diamond, mong chúng ta sẽ hợp tác tốt đẹp trong thời gian tới. Còn bây giờ mọi người hãy làm việc vui vẻ đi, vì sau khi tan ca tôi muốn mời riêng phòng mình một buổi tiệc ra mắt nho nhỏ!"

Nhiều người muốn hú hét ăn mừng nhưng vì giữ hình tượng nghiêm túc trong công việc nên đều kiềm hãm xuống, ai nấy đồng thanh đáp: "Vâng cảm ơn Giám Đốc!"

Mọi người nhìn Thiên Quân Lâm qua khẽ mi, một vị Giám Đốc trẻ hai mươi tám tuổi với mái tóc cắt tỉa gọn gàng, vóc dáng cao to, làn da rám nắng, ngũ quang tinh xảo còn vạn phần mê hoặc trong nụ cười gian tà, ánh mắt sắc bén như thể nhìn xuyên thấu tâm trí của từng người một trong căn phòng này.

Trước khi Thiên Quân Lâm rời khỏi phòng thiết kế, hắn đã nói nhỏ vào tai Trưởng Phòng Tạ rằng: "Cho gọi cô gái đảm nhiệm scan vào văn phòng riêng gặp tôi!"

Trưởng Phòng sau đó đã truyền đạt lại lời Thiên Quân Lâm cho Ngô Nhã Lam khiến hàng vạn mũi tên đố kị một lần nữa đâm xuyên cơ thể nhỏ nhắn của cô. Trương Tư Giản vội hỏi: "Em quen với Giám Đốc à?"

Ngô Nhã Lam vừa lắc vừa gật: "Cũng quen quen ạ!"

Cô cố gắng giữ bình tĩnh nhất nhưng hai chân lại run như cầy sấy làm cho từng bước đi loạng choạng muốn té đến nơi. Thiên Quân Lâm, mối tình đầu của cô thật sự là Giám Đốc? Sao sao có thể trùng hợp ngẫu nhiên đến như thế chứ?

Rời khỏi phòng thiết kế mà tim Ngô Nhã Lam muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực, rốt cuộc Thiên Quân Lâm quay trở về, còn đòi gặp riêng cô để làm gì? Có phải... có phải...

Hình ảnh về mấy câu chuyện ngôn tình ướt át lần lượt hiện ra trong tâm trí cô, Ngô Nhã Lam vội bốc kẹo cao su ban nãy Tư Giản cho, bỏ vào miệng cô liền cảm thán: "Hương bạc hà thơm thật!"