Chương 8: Tổng Tài Thiên Kim Diamond

Chợt Kim Quân Minh nhớ ra Ngô Nhã Lam làm gì có chuyên môn, anh đập tay lên trán: "Trợ lý cuộc sống, em thấy thế nào?"

"Trợ lý cuộc sống? Lần đầu mới nghe!" Ngô Nhã Lam gãi ót, dù cô không hiểu rõ mấy cái chức vị này nhưng cũng đủ tư duy nhận biết về bốn chữ "trợ lý cuộc sống", cô suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Làm osin thì lương như nào?"

Trông qua Ngô Nhã Lam cũng không ngốc nghếch lắm, Kim Quân Minh cười gượng thương lượng giá cả với cô. Ngô Nhã Lam nghe xong thì tròn mắt, tiền lương một tháng osin mà gấp đôi việc scan văn phòng của cô cơ.

"Hợp đồng tôi sẽ soạn và đưa em ký sau, em cho tôi xin thông tin liên lạc nhé!?" Kim Quân Minh lấy chiếc điện thoại cảm ứng đắt tiền từ trong túi ra, đường viền điện thoại ánh lên màu vàng vàng chói cả mắt Ngô Nhã Lam. Cô ậm ừ nhưng không đáp, trong đầu suy nghĩ vẩn vơ nhiều loại tình huống. Trong những cuốn truyện cô đọc thì nữ chính đi làm osin chắc chắn thế nào cũng có cảm tình với cậu chủ, sau đó bọn họ sẽ trải qua một mớ rắc rối giai cấp. Bỗng hình ảnh Thiên Quân Lâm lóe qua trong đầu cô, Ngô Nhã Lam nhếch môi, tức giận mắng: "Vô liêm sỉ!"

Anh trợn mắt, lúng túng úp điện thoại xuống bàn vội phân bua: "Tôi chỉ xin em thông tin liên lạc chứ không có ý gì xấu xa cả, em đừng nghĩ bậy như thế!"

"À!" Ngô Nhã Lam hơi kéo giãn môi dưới, mắt đảo một vòng, vẻ mặt cố tình bị làm biến dạng lúc này chẳng khác nào muốn dọa người đối diện: "Tôi không nói anh. Nhưng mà tôi còn chưa biết rõ về anh..."

"Ừ, gặp lại lần nữa em sẽ biết tôi là ai cùng hợp đồng lao động. Em thấy thế nào?"

Không gian giữa hai người dần rơi vào trầm mặc, Ngô Nhã Lam lặng lẽ để lại số điện thoại cho Kim Quân Minh rồi đứng dậy: "Mong rằng anh không phải kẻ lừa gạt!"

Nói rồi cô đến quầy thanh toán tiền nhận bánh kem, ly nước cam còn chưa uống nhưng cô vẫn trả nốt khoảng tiền nước của mình. Rời đi được một đoạn, đôi mắt Ngô Nhã Lam càng lúc càng trợn to hơn nữa. Một đoạn ký ức chạy qua mạch suy nghĩ mông lung: "Kim Quân Minh... con trai cả của tập đoàn Thiên Kim Diamond!?"

Đúng rồi, Kim Quân Minh chính là người hôm trước ở trong phòng cùng Thiên Quân Lâm, không những vậy còn cười với Ngô Nhã Lam nữa. Hèn gì cô cứ thấy Kim Quân Minh trông quen quen. Vậy nãy giờ cô đã được nói chuyện cùng với Tổng Tài TKD mà bản thân không hề hay biết ư? Cô là người cứu anh khi gặp nạn nữa chứ? Chuyện trùng hợp như thế sao có thể xảy ra được?

Vừa lững thững bước về cô vừa chăm chú lắng nghe xem điện thoại có reo lên không, nếu không được trở lại TKD thì làm osin cho Tổng Tài vẫn tốt chán. Ngô Nhã Lam liên tục chửi mắng bản thân ngu ngơ, sao lúc nãy không thèm động não suy nghĩ một chút: "Ôi trời! Khi nãy mình có tưởng anh ta si tình đến biến thái muốn gạ mình về nhà nữa chứ!!!"

...

Ngô Nhã Lam đi rồi, Kim Quân Minh ở lại uống một ngụm nước cam rồi tính tiền, hay ra thì cô đã trả phần của mình. Anh cười cười thanh toán nốt phần còn lại, bước ra ngoài cửa tiệm liền có một người đàn ông trung niên bước tới, kính cẩn hỏi anh: "Cậu chủ lớn muốn đi đâu?"

Anh nhìn trời, hôm nay trời xanh mây trắng như vậy thì...: "Đến sân Golf Khước Lộc đi, tâm trạng tôi đang rất tốt!"

Người trung niên là tài xế riêng cho Kim Quân Minh cũng họ Kim, ông ta gật đầu rồi mở cửa xe cho anh ngồi vào. Trong xe, Kim Quân Minh cứ cười một mình trông vô cùng thích thú. Chuyện là vài tháng trước sau khi bình phục anh đã cho người tìm ra thông tin Ngô Nhã Lam, sau khi hiểu rõ hoàn cảnh gia đình cô. Chính anh là người chấp nhận viết thư mời cho Ngô Nhã Lam vào làm việc tại bộ phận scan. Thật ra trong TKD không có bộ phận scan, bàn ai cũng được cấp một máy. Chỉ từ khi Ngô Nhã Lam vào thì những máy scan trong phòng thiết kế đều bị tháo dây không được phép xài. Có lẽ đó chính là ngọn ngành nguyên do khiến mọi người không thể nào chấp nhận Ngô Nhã Lam, cũng như người ở trên thiên vị cô đến vậy...

Anh biết được quan hệ giữa Thiên Quân Lâm, Ngô Nhã Lam qua bức ảnh chân dung học sinh của cô được cất rất kỹ càng trong phòng hắn. Rồi tìm hiểu được chuyện tình của họ đã bị chia rẽ và cô vẫn luôn chờ Thiên Quân Lâm trở về. Kim Quân Minh sắp đặt tất cả để cho bọn họ tái hợp lại với nhau, coi như anh trả ơn cô và làm một việc tốt với người em trai cùng cha khác mẹ. Thế nhưng, Thiên Quân Lâm lại không thấy ra được ý đồ của Kim Quân Minh, ngược lại còn trách anh vì sao mang Ngô Nhã Lam vào môi trường ác liệt này. Đây là chuyện hôm trước khi Thiên Quân Lâm ghé vào tai Kim Quân Minh mà Ngô Nhã Lam lại ngửi thấy mùi ám muội...

Hôm nay, sau khi tên Ngô Nhã Lam bị gạch khỏi hệ thống, Kim Quân Minh đã tức tốc đến công ty nhưng lại trông thấy cô ôm thùng đồ ủ rũ bước đi. Anh xuống xe nối bước theo với khoảng cách vừa phải không để Ngô Nhã Lam phát hiện. Cho đến khi cô dừng trước tiệm bánh và Kim Quân Minh đã có cơ hội tiếp cận một cách gần nhất có thể...

Điện thoại Kim Quân Minh vang, màn hình hiện lên một dãy số không tên, anh cau mày bắt máy: "Có chuyện gì không?"

Đầu dây bên kia phát ra tiếng nũng nịu: "Anh có biết hôm nay là kỷ niệm một năm yêu nhau của chúng ta?"

Khóe môi Kim Quân Minh nâng cao hơi giật giật: "Thiên Nguyệt Mộng!"

"Nếu anh không về em sẽ mách chuyện với cha đấy!" Đầu dây bên kia vẫn không buông tha: "Chuyện anh đã làm với em và khoảng thời gian một năm qua của chúng ta. Anh nghĩ xem, cha sẽ phản ứng như thế nào?"

Kim Quân Minh đầu hàng, anh chịu thua vô điều kiện, chất giọng não nề kèm theo tiếng thở dài: "Em đang ở đâu?"

"Ở nhà của chúng ta." Thiên Nguyệt Mộng hừ lạnh, giận dữ trả lời: "Em cho anh mười phút!"

Anh cúp máy, mệt mỏi chớp mi mắt: "Bác Kim, về nhà lớn thôi!"

Tài xế Kim trước sau giả vờ không nghe thấy nội dung gì trong cuộc gọi ấy, ông gật đầu: "Vâng cậu chủ lớn!"