Chương 7: Mộ Dung Thiên

Màn đêm buông xuống từng ánh trăng le lói chiếu xuống sân nhà của Mộ Dung Thiên, trong tay hắn đang cầm một cây đàn, miệng ngâm nga hát:

‘Em có muốn một ngày nào đó mình ra khơi.

Anh sẽ đem những nhớ thương mà đóng thuyền.

Và tất cả những yên bình xa xôi.

Nếu đem bán chắc được cả Đống tiền.

…’

Mộ Dung Thiên hát rất hay rất hợp với nhịp đàn, nhưng không có ai nghe hắn hát cả, trong không gian này chỉ có một mình hắn với ánh trăng thánh khiết chiếu xuống toàn bộ sân nhà.

Buông cây đàn xuống, vuốt vuốt lại mái tóc của mình, Mộ Dung Thiên không khỏi đắc chí, chiều nay đóng cửa tu luyện hắn đã đạt tới Vũ giả đỉnh phong, không quá bao lâu nữa là đột phá Vũ sĩ, tốc độ tiến giai cũng gọi là nhanh a.

“Không quá bao lâu nữa ta sẽ tiến giai, đến lúc đó sẽ tới ven Màn Hoang sơn mạch rèn luyện một phen”.

Man Hoang sơn mạch rất lớn, nơi đó cũng tồn tại rất nhiều linh thú cường đại, càng vào sâu trong sơn mạch thì càng có nhiều linh thú cường hãn cũng tồn tại nhiều trân kỳ dị bảo. Vì vậy có không ít võ giả mạo hiểm tiến vào vùng sơn mạch này.

Mộ Dung Thiên cũng rất muốn tiến vào trong Màn Hoang sơn mạch này, chỉ có thực chiến sinh tử mới không ngừng giúp con người ta nâng thực lực, nơi đây lấy thực lực làm vi tôn. Ngươi có thực lực thì muốn quyền thế có quyền thế, muốn nữ nhân thì có nữ nhân.

Trong lúc Mộ Dung Thiên đang mải suy nghĩ thì một làn u hương thơm ngát xông thẳng vào mũi hắn, Mộ Dung Thiên theo phản xạ ngẩng đầu lên thì thấy một nữ tử quỷ dị xuất hiện trước mặt hắn, Mộ Dung Thiên trợn tròn mắt lên”wow, thật là trâu bò a, đây là tuyệt kỹ gì mà biến ảo khôn lường vậy?”.

– Là nàng?

Bóng hình xinh đẹp xuất hiện trước mặt Mộ Dung Thiên, hắn không ngờ tới là nàng tới đây.

– Bánh của ngươi rất ngon, đa tạ ngươi.

Ngừng một chút nàng nói tiếp, giọng nói vẫn lạnh băng không cảm xúc.

– Tên ta là Tuyết Ngưng.

“Xội ôi, người đẹp tên cũng đẹp a”

Trong lòng Mộ Dung Thiên thầm hô.

– Cái đó… ừm… chỉ là món quà nhỏ biểu đạt thiện ý Tuyết Ngưng tiểu thư tới Mộ Dung gia làm khách thôi, ta cũng không có cái gì quý giá tặng nàng. Không biết Tuyết Ngưng tiểu thư tới chỗ này có việc gì không?

Mộ Dung Thiên gãi đầu cười ngượng nói.

– Ta chỉ đang hứng thú về ngươi. Ngươi từ trong cái lỗ đen đó mà vẫn sống sót được làm ta cảm thấy kỳ quái. Còn nữa, ta cũng cảm thấy tò mò về thế giới cũ của ngươi.

Bên trong Hoàng Kim các xa hoa lộng lẫy, không ít người bên trong tham gia bữa tiệc, tiếng nói chuyện tiếng cười vang lên không ngớt, các đệ tử của Thiên Tinh Tông và đám thanh niên Mộ Dung gia cũng nhao nhao làm quen, có vài nữ đệ tử đệ tử tỏ ra vẻ diễm lệ liếc mắt đưa tình với đối phương. Bên kia các trưởng lão bô bô nói chuyện với nhau, có mấy lão không ngừng kể về chuyện quá khứ “huy hoàng” của mình. Giống như người ta thường nói: Khi bàn rượu mở ra cũng là lúc các chuyên gia về Chính trị, kinh tế, giáo dục… xuất hiện.

– Đại trưởng lão, gia chủ ta mời ngươi một chén, mong sau này mối quan hệ giữa Mộ Dung gia tộc và Thiên Tinh Tông ngày càng tốt đẹp hơn.

– Hảo, cạn ly.

Đại trưởng lão Thiên Tinh Tông nâng chén rượu vui vẻ nói.

– Gia chủ, ngài đã chuẩn bị cho đại hội võ lâm hai năm sắp tới chưa.

Đại hội võ lâm được tổ chức 10 năm một lần nhằm chọn ra những người có thực lực cao nhất của các thế lực, đại hội được tổ chức trong Thiên Long thành tất cả các thế lực trong thành và các thế lực phụ cận đều tham gia, họ tham gia không chỉ vì phần thưởng mà còn vì danh dự.

– Thật ra việc này ta đã sớm bồi dưỡng đám thanh niên trong gia tộc. Về Phương gia, Lưu gia bọn họ đã sớm tập trung bồi dưỡng những đệ tử kiệt xuất, nghe nói hai gia tộc đó đều có tới hai, ba người đạt tới Vũ khí đỉnh phong. Lần này vị trí đứng đầu về tay ai còn chưa rõ.

Hai lão già trầm mặc một hồi.

– Mộ Dung gia chủ, ngài đã cho tên tiểu tử Mộ Dung Thiên kia làm tộc nhân ngoại tộc?

Đại trưởng lão trầm mặc một hồi cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

– Thật ra ta thấy tiểu tử đó tư chất không tồi, huống chi sau này hắn lại có thể giúp đỡ không ít cho gia tộc.

Mộ Dung gia chủ sâu xa nói.

– Mà Đạo trưởng lão, sao ta lại không thấy Tuyết Ngưng cô nương tới đây?

– Vừa rồi ta thấy Tuyết Ngưng cô nương vừa ở đây mà. Cũng phải nói, nàng là một thiên tài, tuổi còn trẻ mà tu vi nàng đã đuổi kịp chúng ta rồi, không hổ là đệ tử kiệt xuất của nơi thần bí đó.

Đại trưởng lão Thiên Tinh tông thở dài cảm khái.

– Có điều, nữ tử này sát tính quá nặng. Ta còn nghe nói có những kẻ không có mắt trêu ghẹo nàng toàn bộ đều bị chết rất thảm, sáng nay tên tiểu tử Mộ Dung Thiên đó còn…

Mộ Dung gia chủ một tay gõ bàn nheo mắt nói.

– Thế giới của ta là một thế giới công nghệ, nơi đó không tồn tại cái gì là linh khí hết, cũng không phải tất cả đều được quyết định bằng nắm đấm, mọi việc đều bị chi phối ở đồng tiền…

Mộ Dung Thiên ngồi trên ghế đá kể lại câu chuyện “quá khứ” của mình, giọng.

Nói thập phần cảm khái.

Tuyết Ngưng cũng không ngờ lại có một thế giới như vậy. Chỉ có điều vẻ mặt nàng vẫn lạnh băng còn đôi mắt thì vô thần không lấy một cảm xúc.

– Đungs rồi Tuyết Ngưng cô nương, ta cho cô xem cái này.

Mộ Dung Thiên lấy chiếc điện thoại ra mở album ảnh cho Tuyết Ngưng coi, từng bức ảnh được xem qua cho đến khi.

Mộ Dung Thiên gạt trúng một bức ảnh, trong bức ảnh có một cô gái mặc váy trắng ngồi trên xích đu trên mặt cô gái toát ra một nụ cười dịu dàng.

– Đó là ai vậy? Nàng rất giống với ta.

Tuyết Ngưng tò mò hỏi Mộ Dung Thiên đang trầm mặc bên cạnh.

– Đó là thê tử tương lai của ta, có điều… nàng đã không còn trên thế giới này nữa.

– Mà Tuyết Ngưng cô nương, ta cảm thấy thực lực của cô rất mạnh, vậy hẳn là gia tộc của cô rất cường hãn a, mẫu thân và phụ thân của cô cũng rất cường đại a?

Mộ Dung Thiên phục hồi lại tinh thần, hắn cảm thấy thực lực của Tuyết Ngưng rất cường đại liền tò mò không nhìn được hỏi một câu.

Chỉ là hắn thấy núi băng trước mặt này cúi người xuống không nói gì, hai đầu vai của nàng run run.

– Thê tử tương lai… món quà… gia tộc… phụ thân, mẫu thân.

Giọng nói của Tuyết Ngưng run run không ngừng nói đứt quãng, bỗng nhiên nàng ngửa mặt lên trời cười một cách quái dị bộ dạng dữ tợn điên cuồng.

– Khặc khặc khặc khặc.

Mộ Dung Thiên hiển nhiên bị một màn này dọa sợ, hắn theo bản năng định lùi lại hai bước thì bỗng nhiên Tuyết Ngưng nắm lấy cổ áo(sơmi) hắn một tay nhấc lên. Đôi mắt đỏ như máu có chút điên cuồng dữ tợn nhìn Mộ Dung Thiên.

Cả người nàng phát ra từng luồng sức mạnh khủng bố khiến cho Mộ Dung Thiên không thể thở nổi.

Từng dải năng lượng đỏ như máu giống như từng con giao long uốn lượn xung quanh nào, đạo năng lượng khủng bố gây áp lực khiến cho không khí xung quanh vặn vẹo làm cho Mộ Dung Thiên kinh hãi. Giờ hắn chỉ có một suy nghĩ trong đầu: Sợ hãi.

Tuyết Ngưng nắm chặt cổ áo Mộ Dung Thiên nâng lên, đôi mắt đỏ như máu nhìn hắn như người đã chết nhếch miệng cười nói.

– Khặc khặc khặc, chếtttt…