Chương 6: Mộ Dung Thiên

– Hừ, đừng có cho là được gia chủ mang về mà ngươi muốn làm gì thì làm, chỉ có cảnh giới Vũ giả thôi không đủ một tay ta đập chết.

Hành động này của Mộ Dung Thiên đã làm cho các đệ tử tài tuấn của Mộ Dung gia không khỏi khinh thường hừ lạnh, chỉ một tên vũ giả thôi, có tư cách gì mà bắt chuyện với một nữ tử xinh đẹp như nàng chứ.

Những đệ tử của Thiên Tinh Tông thì coi như làm ngơ không quan tâm tới.

– Gia chủ, quên giới thiệu với ngài, cô nương này tên là Tuyết Ngưng, thế lực sau lưng của nàng ta vô cùng cường đại thâm sâu không thể lường được, nếu thế lực sau lưng nàng muốn tiêu diệt chúng ta cũng chỉ bằng một cái nhấc tay là đủ rồi.

Đại trưởng lão ghé vào tai Mộ Dung gia chủ thấp giọng nói.

– Kinh khủng vậy sao, Đại trưởng lão, chả nhẽ nữ tử này đến từ nơi thần bí kia? Nơi xuất hiện những vị cao thủ Vũ tôn Linh tôn kia?

– Đúng là vậy gia chủ, ngài còn nhớ sự việc hai năm trước một nữ tử đơn đả độc mã xông vào sát lâu mà chiếm giết chứ? Sau sự việc ấy mọi người đều gọi nàng là Hoa sen máu. Thực ra nàng chính là huyết liên.

– Ồ.

Cho dù một người luôn luôn điềm tĩnh như Mộ Dung gia chủ cũng phải kinh ngạc, cái này cũng thật sự bất ngờ a.

– Còn nữa gia chủ, nàng đến Thiên Tinh Tông ta làm khách cũng đã một thời gian trong khoảng thời gian này ta mới biết nữ tử này là một người hỉ nộ vô thường, đặc biệt là thủ đoạn giết người rất độc ác.

Cho nên ta hy vọng ngài đừng để mấy tên tiểu bối này chọc giận nàng, vạn nhất…

Đại trưởng lão Thiên Tinh tông thấp giọng nhắc nhở lão gia chủ Mộ Dung.

Mộ Dung Thiên đối với những lời lẽ khinh miệt của đám công tử tài Tuấn Mộ Dung gia rất là khó chịu nhưng vẫn phải mặt dầy đưa hộp bánh đến trước mặt Tuyết Ngưng.

– Nàng đến Mộ Dung gia tộc làm khách, ta muốn tặng nàng một chút quà mọn này coi như là biểu đạt thành ý của tộc nhân của Mộ Dung gia, dù sao ta chỉ là tộc nhân ngoại tộc không có gì quý giá tặng nàng.

Mộ Dung Thiên ánh mắt chân thành nói.

Nhìn thấy hộp bánh không có chút cao sang gì cả, những người cung quanh không khỏi khinh thường.

“Chỉ với một trên thấp kém như ngươi cũng đòi trèo cao”

Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến cho mọi người không nghĩ tới.

Tuyết Ngưng đưa tay tiếp nhận hộp bánh của Mộ Dung Thiên.

– Đa tạ ngươi.

Vẫn là giọng nói lạnh băng không cảm xúc ấy Tuyết Ngưng thản nhiên cầm hộp bánh đứng một bên, những ngọn gió thổi qua khiến những lọn tóc của nàng bay phất phơ làm tỏa ra khí chất trong treo nhưng lại mang theo đa phần lạnh lùng.

– Khụ, mọi người đi đường xa chắc đã có chút mệt mỏi, để ta sai hạ nhân dẫn các ngươi về biệt viện nghỉ ngươi, tối nay sẽ bày yến tiệc ở Hoàng kim các, Mộ Dung thiên ngươi về tu luyện đi.

Dứt lời, Mộ Dung gia chủ dẫn Đại trưởng lão Thiên Tinh Tông tới biệt viện của mình, để lại đám đệ tử hai bên giữa hoa viên.

– Hừ, tiểu tử ngươi đợi đấy.

Đám công tử tài tuấn Mộ Dung gia tức giận rời đi, những để tử Thiên Tinh Tông và Tuyết Ngưng cũng bắt đầu đi tới biệt viện để nghỉ ngơi.

Không một ai để ý, lúc rời đi trên vẻ mặt của Tuyết Ngưng hiện lên một tia độc ác có chút điên cuồng, không ai chú ý tới vẻ mặt đó, kể cả Mộ Dung Thiên.