Chương 5: Tuyết Ngưng

Trải qua hai ngày điều dưỡng thương thế của Mộ Dung Thiên cũng hoàn toàn bình thường, tuy nói là thân thể của võ giả rất cường hãn nhưng hắn chỉ mới đạt đến cảnh giới Vũ Giả thân thể mới chỉ cứng rắn hơn người bình thường một tí.

Trong khoảng thời gian tiếp theo Mộ Dung Thiên chăm chỉ vui đầu vào luyện công, cuối cùng cũng đột phá tới Vũ Giả đỉnh phong.

Thở ra một ngụm trọc khí Mộ Dung Thiên cuối cùng cũng đình chỉ luyện công, chậm rãi bước ra ngoài cửa hắn cảm nhận những tia nắng ban mai báo hiệu cho một ngày mới lại đến.

Khẽ vươn vai một cái, hắn chợt nhớ tới hôm nay là ngày gì, đó là ngày valentine, ngày quốc tế tình yêu ở địa cầu ngày mà các cặp đôi nghĩ về nhau, tặng quà cho nhau, cùng trao cho nhau những lời yêu thương ngọt ngào.

Nghĩ tới đây tâm tình của Mộ Dung Thiên Không khỏi ảm đạm xuống. Chính ngày này ba năm trước hắn và em gặp nhau, cũng chính ngày này ba năm sau ngày valentine này chỉ còn lại mình hắn.

Thở dài một hơi Mộ Dung Thiên điều chỉnh lại tâm tình hướng nhà bếp đi tới. Trên đường đi hắn thấy không ít người tiến tới quét dọn “nhà cửa” khuôn viên cũng được trang trí đẹp đẽ.

– Tỉ tỉ, sao biệt viện hôm nay có nhiều người tới quét dọn như vậy?

Mộ Dung Thiên tò mò hỏi mấy thị nữ ngay gần hắn, mấy thị nữ khó hiểu hỏi Mộ Dung Thiên.

– Công Tử không biết sao, hôm nay người của Thiên Tinh Tông tới Mộ Dung gia chúng ta làm khách.

Việc này cả gia tộc đều biết mà, nghe nói còn có cả tông chủ của Thiên Tinh Tông tới nữa.

– Thật sự là ta Không biết.

Mộ Dung Thiên gãi gãi cái đầu, không ở lâu nữa hắn liền đi tới nhà bếp. Cái nhà bếp này chỉ là nhà bếp nấu nướng thức ăn dành cho những hạ nhân trong gia tộc, chứ nơi nấu ăn cho những tộc nhân dòng chính kia ở một nơi khác xa hoa hơn này nhiều.

– Vị muội muội này, nàng có thể cho ta tự làm vài món ăn được không?

Mộ Dung Thiên ngó qua một nha hoàn nhỏ tuổi hỏi, dù gì nhà bếp vẫn còn vắng người mà nguyên liệu thì vẫn rất còn nhiều. Hắn đang muốn làm vài món bánh ngọt và một ấm trà, dù sao trước kia hắn là một ông chủ nhỏ của tiệm bánh nha.

– Tất nhiên là được rồi thưa công tử.

Nha hoàn này đáp một tiếng rồi nhường chỗ cho hắn.

Hai canh giờ sau(4 tiếng)

Trên tay hắn cầm một bình trà mà một chiếc bánh kem. Khá hài lòng về tác phẩm của mình Mộ Dung Thiên đắc chí đóng gói lại cái bánh trở lại căn phòng mộc mạc của mình.

Trên đường trở về, Mộ Dung Thiên thấy một đám nha hoàn đứng hai bên đường, phía giữa là một đoàn người đi vào, đi đầu tiên chính là lão gia chủ và một lão già phía sau là đám thanh niên tiểu thư dòng chính của Mộ Dung gia cùng đoàn người mặc y phục tông môn thống nhất, bên hông đeo bội kiếm.

Mộ Dung Thiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người mang khí tức cường đại như vậy, nhất là lão giả tóc bạc kia một thân mang theo khí tức thật thâm sâu làm cho những người bình thường có cảm giác khó thở.

Những đệ tử Thiên Tinh Tông nam thì anh Tuấn lãng tử, nữ thì yểu điệu thục nữ. Nhưng làm người ta chú ý là một nữ tử 20 tuổi đi phía sau hai lão già, mọi người dường như bị sắc đẹp của nàng cuốn hút.

Khuôn mặt trái xoan, mắt phượng mày ngài, đôi môi anh đào đỏ hồng đầy khiêu gợi cùng với vẻ mặt lạnh lùng làm không biết bao nhiêu nam tử mê mẩn.

– Hôm nay Đại trưởng lão ghé thăm Mộ Dung gia ta quả thật là niềm vinh hạnh của lão già này.

– Haha Mộ Dung gia chủ nói thế làm lão phụ ngại quá, hôm nay ta thay mặt tông chủ tới đây một mặt là đến thăm Mộ Dung gia chủ, mặt khác là tuyển chọn những người có tư chất cao vào Thiên Tinh Tông chúng ta.

Đại trưởng lão Thiên Tinh Tông cười ha hả nói, hôm nay lão đến đây chính là phụng mệnh tông chủ tới Mộ Dung gia thu nạp một số đệ tử có thiên phú tu luyện cao.

– Mọi người đi đường xa chắc mệt rồi, ta đã sai hạ nhân bày một bàn tiệc ở Thanh Ngọc lâu rồi, mời.

Mộ Dung gia chủ cười cười nói, làm một động tác mời với Đại trưởng lão.

– Nếu gia chủ đã nói vậy thì chúng ta không khách khí nữa.

Đại trưởng lão Thiên Tinh Tông sảng khoái nói.

– Chờ đã.

Khi đoàn người đang trên đường đi tới Thanh Ngọc lâu bị nghe thấy một tiếng hô.

“Di? Tên tiểu tử này định làm cái gì?”

Mộ Dung gia chủ thấy Mộ Dung Thiên tiến tới đây thì mắt trợn tròn Lên. Đại trưởng lão Thiên Tinh Tông liếc mắt nhìn Mộ Dung Thiên hỏi Mộ Dung Gia chủ:

– Gia chủ, đây là?

– Tên tiểu tử này là người lần trước thoát ra từ trong lỗ đen kia, ta thật Không nhờ hắn mạng lớn thoát chết được.

Đại trưởng lão cùng những đệ tử Thiên Tinh Tông đều ồ lên.

– Bái kiến gia chủ, Bái kiến tiền bối, các vị đại ca tỉ tỉ.

Mộ Dung Thiên làm một động tác khom người hành lễ rồi đi tới trước mặt nữ tử lạnh lùng thân mang bạch y kia.

Hắn cũng không phải là vì hứng thú với sắc đẹp này mà là vì khuôn mặt của nàng rất giống với Rin, người yêu đã mất của hắn.

Trong lúc hai người đứng đối diện nhau Mộ Dung Thiên nhìn nàng với ánh mắt mang vẻ hoài niệm tưởng nhớ, trong đó mang theo vài phần trìu mến thương yêu, ánh mắt hai người chạm nhau nhất thời cả không gian thời gian như trôi chậm lại, mái tóc hắn tùy ý bay phất phơ trong từng cơn gió xuân, từng cánh hoa anh đào nhẹ nhàng rơi xuống giữa hai người(tưởng tượng xem 񕀩. Mộ Dung Thiên không ngờ nữ tử này lại giống Rin đến vậy, hiện giờ hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng để thỏa mãn nỗi nhớ nhung bấy lâu nay.

– Nhìn đủ chưa.

Cuối cùng lãnh diễm nữ tử Không nhịn được gằn giọng một câu.

– A thật… thật xin lỗi.

Bị kéo về thực tại, Mộ Dung Thiên ấp úng nói vài câu.

– Nếu không có việc gì thì cút ra mau.

Nữ tử nói với giọng lạnh băng như không có cảm xúc.

– Chờ đã.

Mộ Dung Thiên đứng chắn trước mặt nữ tử, hai tay ôm hộp bánh ra đứa trước mặt nàng.

– Tặng nàng.